Việc này phải giải thích thế nào? Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn Bá Hiêu, chần chừ nói, “Sau này các ngươi sẽ biết, nhưng không nên xem thường Bá Hiêu.” Nếu không sẽ chết rất thảm, đương nhiên câu nói phía sau kia, nàng sẽ không nói.
Hàn Ngạo Thần ngừng cười, quả thực là không thể đi trêu chọc con cự thú kia, có thời điểm nàng bị kích động, nhìn thấy đôi mắt kia là có thể biết, mặc dù cự thú chấp nhận màu sắc tự vệ, nó cũng không làm cho hai mắt của nó biến thành màu đen.
Đây chính là kiêu ngạo của thánh thú, chấp nhận màu sắc tự vệ, ánh mắt của chúng nó vẫn như cũ vẫn là kim sắc.
Cảm giác được ý cười của Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh quay đầu hung hăng trừng phía sau một cái, hắn cười cái gì, vốn lực lượng của Bá Hiêu, nàng cũng không có nắm chắc có thể kiềm chế được.
“Có ta ở đây, ngươi còn lo lắng con cự thú không quan trọng kia sao.” Huyết Yểm nhìn bộ dáng khẩn trương của Quân Mộ Khuynh, đảo mắt, nàng bị dọa gì chứ, còn có nó ở đây, một con cự thú không quan trọng thì tính là cái gì.
Huyết Yểm nói, lập tức làm cho khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, nó lúc nào mới có thể không nói không quan trọng? Tốt xấu gì người ta cũng là cự thú, còn là cấp bậc Thánh Thú, chẳng lẽ như vậy nó cũng không để vào mắt hay sao?
“Đừng dùng loại biểu tình đó nhìn ta, vốn chỉ là cự thú không quan trọng, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3099306/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.