Edit: Zi
“Ngươi cũng quá xem thường người mà ngươi dạy dỗ.” thanh âm Lạc Du chậm rãi vang lên ở bên cửa sổ, hắn không đến mức vì một nhân loại mà tức giận lâu đến thế, hắn đứng ở đây chỉ là vì suy nghĩ có nên ra thế giới loài người hay không, nhưng mà, cuối cùng rút ra được kết luận đó là muốn đi, cần phải đi.
Lão Lộc cười híp mắt đi bên cạnh Lạc Du, hắn không xem nhẹ, hắn hiểu rất rõ đồ đệ mà mình dạy dỗ, lần này thật sự đúng là ngoài dự kiến của hắn, hắn nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt.
“Ta đã sớm thông suốt rồi, còn vì sao ta lại ở đây lâu như vậy, chỉ là suy nghĩ có nên rời khỏi đây, đi tới thế giới loài người hay không mà thôi. Nhân loại vứt bỏ chúng ta, vì sao chúng ta phải về đó làm gì?” cuộc sống của bọn họ bây giờ rất tốt, sao lại phải ra ngoài?
Lão Lộc lắc đầu, đi tới bên cạnh Lạc Du: “Vương của chúng ta, sau này sẽ không chỉ như vậy, ngươi cần phải ở bên cạnh, quen với tính cách của nàng, quen với cách mà nàng giải quyết sự việc, sau này mới có thể giúp nàng quản lý thú nhân tộc.” lão Lộc thấm thía nói.
“Ngươi nói ta quản lý thú nhân tộc?” sao có thể?
“Ngươi là người thừa kế của ta, đương nhiên là phải quản lý rồi.” lão Lộc nói đương nhiên, hắn hiện tuy là quản lý thú nhân tộc, nhưng mà vương là vương.
“Ngươi muốn ta làm việc cho nàng?” Lạc Du thông minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3099010/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.