Edit: Zi“Ta chỉ có một câu thôi, chứng cứ đâu?”Lôi Tố ung dung buông tay, trên mặt treo nụ cười giả dối, hắn đã sớmchuẩn bị kế hoạch cả rồi, lấy trí khôn của Ngọc Phác hắn không dám yêntâm, đây chính là nguyên nhân hắn không hề nhún tay vào, Ngọc Phác bạilộ, tất cả chứng cứ đều hướng về Ngọc gia.
“Ngọc thiếu gia, ngươi có chứng cứ sao?” Quân Mộ Khuynh chau chau mày, cúi người hảo tâm hỏi Ngọc Phác, cáo giàquả nhiên rất khôn khéo.
Ngọc Phác sắc mặt càng thêm tái nhợt,chứng cứ, hắn làm sao có chứng cứ? Tất cả sự tình đều là Lôi Tố nói bằng miệng, nhưng lại không có nhúng tay, chẳng lẽ… Ngọc Phác bỗng nhiêngiật mình tỉnh giấc, nhìn trừng trừng Lôi Tố.
Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng lên, NgọcPhác còn không ngốc hết thuốc chữa, ít nhất còn nhận biết được mình bịlợi dụng: “Không có chứng cứ thì không thể nói được cái gì, Lôi trưởnglão tự nhiên sẽ không có liên quan.” Mấy chữ phía sau, Quân Mộ Khuynh là cắn răng nói ra, Lôi Tố chính là lão hồ ly, giảo hoạt và rất khôn khéo.
Long Thiên nhíu mày một cái, nhẹ nhànglắc đầu bảo Quân Mộ Khuynh đừng nói nữa, thế lực của Lôi gia người bìnhthường không thể trêu chọc được.
Hôm nay hắn rốt cuộc cũng thấy được cáigì gọi là vô sỉ, nghĩ đến mưu kế của Quân Mộ Khuynh, hắn rất muốn cười,cười thật to, trong lòng càng thêm chờ mong ngày ‘hắn’ đến Nam Ngưng học viện.
‘Rầm rầm!’ Thanh âm đất núi rung chuyển lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người như nhìn thấy quỷ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3098825/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.