Edit: ZiQuân Mộ Khuynh mặt tươi cười trở lại yến hội, vừa vào cửa đập vào mắt nàng chính là một đôi, không đúng, là haiđôi mắt ai oán nhìn nàng, trên người lập tức nổi một tầng da gà, khôngrõ mình chỉ là ra ngoài hóng mát thôi sao Long Thiên lại cùng Hoa ThiênNhiêu nhân yêu này lại cùng nhau nhìn mình như thế.
Nàng cúi đầu, ho một cái, bước đến bênngười Long Thiên: “Lão đầu, ngươi bị làm sao?” Không phải hắn đã chophép mình ra ngoài hít thở không khí rồi sao?
“Ta còn tưởng rằng ngươi đi mất tiêurồi!” Long Thiên thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo tiểu tử này chưa đi, nếu‘hắn’ đi rồi dù có phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải đem ‘hắn’cấp đoạt về, nếu không làm sao giết được một chút ngạo khí của tên kia,hơn nữa Xích Quân là một thiên tài hiếm có nha.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi: “Ta là loạingười thất tín đó sao?” Dù cho lúc đầu nàng thật sự có ý nghĩ đó, nàngâm thầm bổ sung trong lòng.
“Đúng.” Long Thiên rất không nể mặt, nghiêm túc gật đầu.
Quân Mộ Khuynh khóe miệng co quắp,nguyên lai trong lòng lão đầu này nàng không có uy tín a, vừa rồi nàngthật nên bỏ đi mới phải.
“Bất quá, ta biết tiểu tử ngươi đối vớilão phu rất tốt, sẽ không bỏ rơi lão phu.” Long Thiên lập tức lật lọng,nhe răng trợn mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, phải nịnh nàng một chút, nếukhông nàng bỏ mình thật thì không biết phải làm sao bây giờ.
Tự mình đa tình! “Lão đầu, giúp ta mộtchuyện, sau này ta sẽ gọi ngươi là lão sư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3098821/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.