"Chẳng lẽ ta xuyên không đến ảo giác rồi?" Hoàng Thiên lẩm bẩm
"Thưa chủ nhân, hãy thả lỏng tinh thần" Vẫn là giọng nói ấy
"Chủ nhân? là ta sao? mà ngươi là ai hãy bước ra đây nói chuyện" Hoàng Thiên hét to
"Vâng, đúng là người, xin người hãy nhắm mắt và thả lỏng tinh thần, không nên kháng cự" vang lên bên tai hắn vẫn là giọng nói ấy
"Hmm, thật chứ, mà tại sao ta phải nghe lời ngươi?" Hắn cảnh giác đáp lại
"Nếu người muốn gặp ta thì cứ làm theo đi"
"Được" Hắn làm theo lời giọng nói ấy nhưng vẫn chẳng bỏ đi sự cảnh giác...
pleeeee
Trước mắt hắn sáng bừng lên, lóa cả mắt, đến nỗi hắn chẳng thể mở mắt. Rồi trước mắt hắn dần ổn định, cảnh vật xunh quanh cũng dần dần hiện ra. "To, to đến lạ thường, hư cấu làm dech gì mà to được đến thế" đó là lời đầu tiên hắn thốt ra, một bộ dạng thất thố như nhà quê thành phố vậy.
Mà thứ hắn thấy cũng thật lớn, thật đủ vĩ đại. Trước mắt hắn là một mái vòm cao chót với những họa tiết Gothic và họa tiết phương Đông xen lẫn. Hắn đang ở trong một ngôi đền lớn, theo hắn nghĩ là thế, kích thước mái vòm cùng những cây cột chống to đến bất thường. Hắn có thể chắc chắn rằng chẳng một tòa nhà hay là một tòa cung điện có thể vĩ đại như cái thứ kiến trúc mà hắn từng được chứng kiến.
"ơ hi, là nguơi đấy à?"Hoàng Thiên ngờ vực hỏi. Trước mắt hắn bây giờ là một cái bóng đang mặc một cái áo choàng tím cũng chẳng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-he-thong/3778926/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.