Trong phòng cũng có chút lộn xộn, là dấu hiệu của một cuộc chiến nhỏ, thi thể của Sa Nhi nằm trên mặt đất, giữa ngực là một vết đâm còn đang chảy máu.
Hàn Băng ngồi xuống sờ động mạch cổ của tiểu nha hoàn, cảm nhận được cơ thể của đối phương mặc dù còn ấm nhưng mạch đập đã hoàn toàn biến mất, khẽ lắc đầu.
Đã chết rồi, không cứu được!
Võ Triển Long quỳ rạp ở bên giường, trong tay nắm chặt một cây trâm vàng, có lẽ là do Tĩnh Khả Ngưng phản kháng lúc bị thích khách bắt giữ nên bị rớt lại.
"Khả Khả... Khả Khả.."
Vút! Phập!
Từ bên ngoài bay vào một mũi tên, trên thân tên còn buộc một phong thư trắng. Vũ Tiêu Kỳ đứng gần nơi mũi tên ghim vào nhất liền đưa tay nhổ xuống, mở bức thư ra đọc.
"Giờ Tuất (19_21 giờ) hôm nay một mình đến núi Tử Cốc."
Võ Triển Long nhận lấy bức thư trong tay Vũ Tiêu Kỳ, bàn tay siết chặt lại nổi lên từng đốt xương trắng, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh.
"Ngũ hoàng tử." Võ Triển Long từ dưới đất đứng dậy, xoay người đối diện với Vũ Tiêu Kỳ, quỳ một chân xuống cúi đầu. "Thần... có lẽ sẽ phải phụ sự kỳ vọng của Ngũ hoàng tử rồi, mong hoàng tử thứ tội."
"..." Vũ Tiêu Kỳ nhìn người đang quỳ dưới đất, y vừa là bạn bè cũng vừa là võ quan trung thành của hắn, nói thật lòng hắn không muốn y đi một chút nào, nhưng... "Không sao, hãy cố gắng để trở về."
"Đa tạ Ngũ hoàng tử." Võ Triển Long cúi đầu thật lâu, mãi sau mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371665/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.