"Vậy nghĩ là bây giờ có sao?" Hàn Băng nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Khả Ngưng. "Không phải cô nương đã nhìn ra tình cảm của bản thân rồi sao? Tại sao lại cứ muốn dằn vặt trái tim mình như vậy?"
"Ta... không.. "
"Tĩnh cô nương, ngươi có thể tưởng tượng ra cảnh tiểu sư muội của ngươi sẽ phản ứng thế nào nếu như nàng ấy đang ở đây vào lúc này không? Ngươi hiểu nàng ấy nhất mà?!" Hàn Băng mỉm cười ngắt lời Tĩnh Khả Ngưng.
"Muội ấy sẽ..." sẽ ôm chầm lấy nàng, sau đó ríu rít đông tây mà nói chuyện, mặc dù có chút buồn nhưng sẽ thành tâm chúc phúc cho nàng!
"Cô nương hẳn là đã có câu trả lời rồi đúng không?" Hàn Băng cầm khăn voan bước đến. "Nếu đã biết câu trả lời rồi, tại sao không thử một lần thẳng thắn với trái tim mình, bỏ qua hết tất cả mọi vấn đề cũ mà tiến đến tương lai tươi sáng?"
Khăn voan vừa phủ xuống thì hỉ bà từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, vui vẻ thông báo tân lang đã tới, tân nương có thể bước ra ngoài.
"Băng thần y..."
"Đi đi, tiểu sư muội của ngươi chắc chắn sẽ luôn chúc phúc cho ngươi, cũng luôn mong muốn ngươi ấm êm hạnh phúc." Hàn Băng ở phía sau lưng Tĩnh Khả Ngưng khẽ đẩy một cái, giống như thay thế tiểu sư muội Tĩnh Vân Phỉ mà cổ động nàng ấy.
"Khởi kiệu!"
Sau khi Tĩnh Khả Ngưng an vị trong kiệu hoa, tiếng hô nâng kiệu liền vang lên, theo sau đó chính là tiếng kèn trống nhộn nhàng cùng tiếng hò hét ngân vang, tiếng pháo hoa nổ tưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371664/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.