Là nàng đem đến ánh sáng cho hắn, đem đến sinh mạng cho hắn! Màu sắc rực rỡ trong đêm đen của hắn cũng bởi vì nàng mà xuất hiện!
Võ Triển Long khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của tiểu tâm can, cảm giác trống trải trong trái tim cũng dần được lấp đầy.
Bên này Hàn Băng sau khi vào phòng liền khóa trái cửa phòng, trực tiếp tiến vào không gian Vô Thần.
"A! Là chủ nhân! Chủ nhân tỷ tỷ, muội rất nhớ tỷ luôn á!" Mị Uyên đang xách một sọt thuốc, thấy nàng xuất hiện liền vội vàng chạy đến.
"Dạo này ta có chút bận, mọi người vẫn ổn chứ? Có điều gì bất tiện không? Đồ đạc có thiếu gì không?" Hàn Băng gỡ bỏ mặt nạ bạc xuống nhìn tiểu cô nương mỉm cười.
"Ưm, không có a!" Mị Uyên lắc đầu liên tục. "Mọi thứ rất ổn, rất thoải mái! Sống ở nơi này rất tốt, tốt hơn cả Mị Vụ sâm lâm kia. Nơi đây rất rộng, cực kỳ rộng luôn! Muội cảm thấy, cho dù có du lịch hai ba năm cũng không thể đi hết tất cả các nơi trong không gian!"
"Ừ, đang lấy thuốc đi phơi sao?" Hàn Băng nhìn cỏ Bồ Đề trong giỏ trúc, còn khá tươi, chắc mới được hái về.
"Không phải phơi, là Thiên Sơn ca thấy muội rảnh rỗi nên nhờ muội dắt bọn trẻ đi hái mang về, huynh ấy muốn luyện Trường Mệnh đan."
Trường Mệnh đan kéo dài tuổi thọ, là một trong hai loại đan dược nàng từng đưa cho năm cự nhân thử nghiệm đầu tiên kia sử dụng.
"Được rồi, ta vào thăm dân làng một chút, muội đi đưa thảo dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371643/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.