Tư Đồ Vũ Thiên có chút hốt hoảng, đứng dậy kéo Hàn Băng vào lòng, ôm chặt lấy nàng. Hàn Băng bị hành động bất chợt của hắn làm cho ngơ ngẩn.
Tên này lại đang lên cơn gì nữa vậy?!
Hai tay nàng để ở bụng Tư Đồ Vũ Thiên khẽ đẩy ra làm hắn ôm nàng càng thêm chặt hơn.
"Ngươi buông ra! Lại lên cơn gì vậy chứ!?"
"..." Tư Đồ Vũ Thiên nghe lời nàng nói, vòng tay có chút nới lỏng ra. "Nương tử, hứa với ta, không bao giờ rời bỏ ta!"
Hàn Băng nhíu mày không trả lời ngay lập tức, cả người cứ im lặng như một pho tượng đá.
"Nương tử, hứa đi mà! Hãy hứa rằng sau này dù có chuyện gì đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ cách xa ta, bỏ lại ta một mình! Được không?" Tư Đồ Vũ Thiên gục đầu vào vai nàng khẽ thủ thỉ.
"Tư Đồ Vũ Thiên! Ta và ngươi không cùng thế giới! Con đường ta và ngươi đi cũng khác biệt hoàn toàn!"
"Nàng ở đâu nơi đó sẽ là nhà của ta! Nàng muốn đi đường nào, ta sẽ cùng nàng đi! Đông tây nam bắc, trên trời dưới đất, chỉ cần nàng muốn ta đều sẽ đi cùng nàng! Hàn Băng, hãy ở bên ta được không?"
"Ta và ngươi chỉ quen biết nhau chưa tới hai ngày! Ta thích gì ghét gì, muốn làm gì ngươi cũng không biết! Ta và ngươi vốn là không thể!" Hàn Băng lui về sau một bước, hai tay đẩy hắn ra.
"Không! Cả đời này ta đã xác định là nàng, và chỉ có thể là nàng! Nàng thích gì, ghét gì, muốn làm gì ta có thể lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371587/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.