🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không phải các ngươi có đan dược có thể cải tử hồi sinh sao? Nếu ngươi dâng nó ra cứu mạng hoàng thượng, ngươi sẽ là đại công thần của đế quốc, cho dù ngươi muốn chức quan hay tiền tài, bổn cung đều sẽ cho ngươi! Ngươi mau cứu hoàng thượng đi!” Hoàng hậu nước mắt lăn dài nhìn về phía Nhất Tông, muốn dùng quyền lợi địa vị mà dụ dỗ.

“Hoàng hậu nương nương thứ tội, thảo dân hoàn toàn không có loại đan dược thần kỳ như vậy.” Nhất Tông không chút dao động cúi người, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời.

Nam Thiên Sang đứng sát ngay bên cạnh Quốc Lôi dùng giọng nói thật nhỏ đủ hai người nghe thì thầm hỏi. “Quốc thúc, vị hoàng đế kia là người tốt hay người xấu vậy?”

“Không thể nói ngài ấy là hôn quân, vì dưới sự trị vì của ngài thiên hạ thái bình, dân chúng bá tánh an cư lạc nghiệp sống cuộc sống bình yên không loạn lạc. Không thể nói ngài ấy là minh quân, bởi vì trước đây hoàng thượng là một kẻ giết người không gớm tay, vô số sinh mạng oan uổng đều chết trên tay ngài ấy.” Quốc Lôi ánh mắt hướng về phía hoàng đế Hưng Thành Vạn đăm chiêu suy nghĩ rồi mới trả lời.

“Vậy có nghĩa là dựa theo từng khía cạnh sẽ có những nhận xét khác nhau.” Nam Thiên Sang thông minh hiểu được.

“Chính là như vậy.” Quốc Lôi khẽ gật đầu.

Nhất Tông cúi đầu thầm nghĩ may mắn.

Thật may khi vừa rồi Tiểu Sang châm cứu chữa trị cho nhị hoàng tử cùng Khôi tiểu thư không ai chú ý, nếu không thì bây giờ Tiểu Sang đã phải tiến lên chữa trị cho hoàng đế rồi. Chữa được thì không sao, nếu không chữa được thì phải mang đầu đi bồi tội, chịu chỉ trích của người khác cả đời, thậm chí ngay cả chính mạng sống cũng không thể đảm bảo.



Là một đại thúc có trách nhiệm, Nhất Tông không thể để đồ đệ của Hàn Băng xảy ra chuyện gì được, đặc biệt là khi có hắn ngay bên cạnh. Nếu không thể bảo vệ an toàn của tiểu chất (cháu),hắn thật chẳng xứng làm người nữa!

“Bổn cung không quan tâm, bằng tất cả mọi cách, bổn cung ra lệnh cho ngươi ngay lập tức cứu tỉnh hoàng thượng, nếu không… nếu không bổn cung chu di tam tộc ngươi, tịch thu tất cả tài sản.”

“Cho dù hoàng hậu có giết thảo dân ngay lập tức, thảo dân cũng không thể làm gì khác được.” Nhất Tông không chút sợ hãi nhìn thẳng vào quý phụ xinh đẹp đang khóc đến lê hoa đái vũ*.

*lê hoa đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa.

“Ngươi…!” Hoàng hậu tức giận chỉ thẳng vào ba người nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn bọn họ, cuối cùng lại ôm lấy hoàng thượng vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

Hưng Công đứng ở một bên kinh ngạc vô cùng khi nhìn thấy sự hiện diện của Nam Thiên Sang trên thuyền hoa, âm thầm liếc mắt nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng hình mỹ nhân kinh tài tuyệt diễm* kia, lại chỉ có thể thất vọng thu tầm mắt về, một lần nữa nhìn hướng phụ hoàng của gã, yên lặng không nói gì.

*kinh tài tuyệt diễm: đẹp đến mọi người phải kinh sợ.

Nhìn thể trạng của Hưng Thành Vạn, có lẽ cơ thể đã đi đến cực hạn, cho dù có đan dược duy trì cũng chẳng thể kéo dài bao nhiêu năm nữa. Huống hồ chi, đan dược cũng không phải vật muốn là có thể lấy ra được ngay lập tức.

Bất quá nếu hiện tại, có thể lôi kéo Hội đấu giá Triệu gia giúp đỡ lần này thì khả năng sau khi hoàng đế thức dậy, biết được gã đã giúp lão trải qua giai đoạn nguy hiểm thì có lẽ, ngôi vị thái tử Ngạo Hùng quốc sẽ rơi vào trên người gã, cũng tương đương với việc bước một bước dài đến gần ngôi vị hoàng đế.

Lúc bấy giờ, nhị hoàng tử Hưng Tuyền được nô tài tâm phúc chậm chạp đỡ đến, ngay khi thấy tình trạng của hoàng thượng liền lảo đảo suýt ngã, nếu không phải đang có người đỡ thì có lẽ đã quỳ rạp xuống mặt thuyền bẩn thỉu từ bao giờ.

“Phụ hoàng… phụ hoàng của ta bị làm sao vậy?” Hưng Tuyền bắt giữ lấy một thái y đang quỳ dưới đất lên lo lắng hỏi.



“Thưa, thưa nhị hoàng tử, hoàng thượng do huyết khí công tâm, kích thích quá mức khiến rơi vào hôn mê sâu, nếu… nếu không thể khiến người tỉnh lại ngay lập tức có lẽ sẽ…” Thái y sắc mặt tái mét không dám nói nốt những chữ cuối cùng.

“Không thể nào!” Hưng Tuyền buông tay đang nắm cổ áo thái y ra, ngơ ngác nhìn về phía hoàng thượng sắc mặt tái nhợt, đuôi mắt liếc qua liền nhìn thấy Nam Thiên Sang được hai người Quốc Lôi bảo bọc kỹ càng, đẩy nô tài đang đỡ mình sang một bên, bước lớn tiến đến trước mặt tiểu tử.

“Tiểu y sư, ngươi có thể cứu phụ hoàng của ta không? Y thuật của ngươi cao minh thần kỳ như vậy, có thể cứu lấy phụ hoàng đúng không?”

Nam Thiên Sang nhìn thiếu niên mà cậu vừa cứu vớt không được bao lâu đang cầu xin mình cứu một người khác có chút bối rối nhưng vẻ ngoài bình tĩnh nhìn y không nói gì.

“Nhị hoàng tử, người làm như vậy chính là làm khó bọn thảo dân rồi.” Nhất Tông dễ dàng chặn ngay trước mặt Hưng Tuyền, che chắn tiểu tử ở sau lưng, sắc mặt không chút biến hóa nhưng khí thế tỏa ra khiến người khác rơi vào hoảng hốt.

“Người sao lại đi làm phiền một tiểu hài tử không hiểu chuyện đời được chứ?”

Hưng Công vừa nhìn liền biết, nhị đệ của gã đã khiến cho đông gia của Hội đấu giá Triệu gia khó chịu, nếu Hưng Tuyền vẫn còn không biết điều mà nói tiếp chắc chắn sẽ đắc tội hai người Nhất Tông, đến lúc đó gã chỉ cần bước ra làm người hòa giải, tăng độ hảo cảm với nhị vị đông gia đó, một mũi tên trúng hai con nhạn! Chỉ vừa nghĩ như vậy Hưng Công liền cảm thấy vô cùng vui sướng.

“Tiểu y sư, ngươi không thể thấy chết không cứu! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ngươi coi như làm việc công đức đi được không?” Hưng Tuyền mím môi cách Nhất Tông nói chuyện với Nam Thiên Sang.

‘Nếu một ngày nào đó có người nói với đệ cứu người để làm phúc đức đời sau mà bản thân đệ cũng không thể từ chối, vậy lúc đó đệ cũng đừng bối rối hoảng hốt, hãy lấy một cái giá thật cao để cho người đó biết, muốn đệ làm việc phúc đức phải có cái giá như thế nào.’ Nam Thiên Sang nhớ lại lời mà Hàn Băng đã chỉ dạy liền hít sâu một hơi, bước lên phía trước tránh khỏi sự bảo vệ của Nhất Tông.

“Được thôi, nhị hoàng tử hãy nhìn cho rõ, phúc đức mà ta muốn có giá trị bao nhiêu.”



Vừa dứt lời, tiểu tử đã bước đến bên cạnh hoàng đế đang bất động trên thảm ấm, vén tà áo dài quỳ một chân xuống, lấy ra kim châm trong người, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn nam tử suy yếu đã cầu tình mình.

“Nhị hoàng tử hãy đếm cho kỹ, một lần hạ châm lấy mười vạn lượng vàng. Ngươi trả được không?”

“Được.” Hưng Tuyền không một chút do dự mà gật đầu, ánh mắt khẳng khái kiên định. Mười vạn lượng vàng một châm có là gì, cho dù một trăm vạn lượng vàng một châm y cũng sẽ đồng ý.

Nam Thiên Sang kéo khóe môi mỉm cười thật nhẹ, chuyên chú ở trên người hoàng đế hạ xuống từng châm, mỗi châm đều đâm đến độ sâu vừa phải, ra tay ngoan chuẩn không chút chần chừ mà đâm thẳng xuống trước ngực cùng trên trán bệnh nhân.

Hoàng hậu nhìn hoàng đế chẳng mấy chốc đã biến thành một con nhím liền vô cùng hoảng sợ, bàn tay run rẩy chỉ về phía Nam Thiên Sang mắng.

“To gan, một tiểu tử thấp kém như ngươi lại dám trực tiếp đụng vào long thể, lại còn dám nhân lúc hoàng thượng gặp chuyện mà hãm hại, người đâu, mau mau bắt lấy tên thích khách này lại!”

Binh lính cùng thị vệ đứng gần đó ngay lập tức rút kiếm ra chĩa về tiểu y sư đang tập trung châm cứu muốn tiến lên, lại bị Hưng Tuyền quát lên ngăn cản. “Đây là người bản điện hạ mời tới chữa trị cho phụ hoàng, người nào dám cả gan động vào?!”

Cấm vệ quân do dự liếc mắt nhìn nhau không biết nên tiến hay lui, lại nhìn về phía hoàng hậu muốn xin chỉ thị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.