Chương trước
Chương sau
Nhóm binh lính trên bờ sau khi nhìn thấy tình huống phát sinh, trái tim như treo lơ lửng trên cổ họng, sau khi xác định được đại bạch xà là một linh thú khế ước của nhân loại mới thoáng bình tĩnh lại, đợi cho thuyền hoa cập bờ liền nhanh chóng mang theo cầu gỗ bắc lên.

Hưng Tuyền nhìn ba người Nhất Tông liền hiểu được người đã vớt y lên là ai, sau cơn ho khan dữ dội liền yếu ớt gật đầu với bọn họ. “Đa tạ ba người đã cứu giúp, nếu sau này có gặp chuyện gì khó khăn, có thể đến tìm ta.”

Nam Thiên Sang chỉ chớp mắt hai cái sau đó liền quay đầu đi, khẽ kéo tay Quốc Lôi. “Quốc thúc, có lẽ yến hội đã kết thúc, chúng ta nên về thôi.”

Sau khi nhóm cung nữ thái giám mang theo áo choàng tiến đến bao vây lấy nhị hoàng tử, Nhất Tông mới đứng dậy gật đầu với Quốc Lôi, muốn cùng nhau đi xuống dưới thuyền hoa, không nghĩ tới lại bị một người ngăn lại.

“Tiểu y sư này, có thể hay không xem qua cho đệ phụ ta không? Nàng ấy cơ thể ốm yếu quanh năm, vừa rồi lại chấn kinh quá độ. Hết bao nhiêu ta cũng sẽ trả!” Trần Ngọc Thi đỡ lấy Khôi Tinh Ôn sắc mặt tái nhợt vô cùng lo lắng giọng nói mang theo sự khẩn cầu.

Lúc vừa rồi nàng đã vô tình nhìn thấy thủ pháp châm cứu của tiểu y sư này, chỉ sau vài châm nhị hoàng tử quanh năm sắc mặt trắng bệch ốm yếu cũng có thể hồng hào trở lại, mặc dù chỉ là nhất thời nhưng cũng có thể chứng minh y thuật của tiểu y sư này rất tốt.

Nam Thiên Sang có chút bối rối nhìn qua Trần Ngọc Thi một cái, sau lại chăm chú quan sát sắc mặt cùng thể trạng của Khôi Tinh Ôn. Đây là lần đầu tiên cậu được nhờ người chuẩn bệnh nên có hơi hồi hộp, nhưng sau khi nhìn qua bệnh nhân một lần liền khẽ nhíu mày lắc đầu.



“Xin lỗi tiểu thư, nhưng bệnh trạng của vị cô nương này ta còn chưa thể chữa khỏi được, nhưng có lẽ sư phụ của ta thì ngược lại có thể, y thuật của người rất cao minh!”

Trần Ngọc Thi nhìn thấy Nam Thiên Sang lắc đầu thì có chút thất vọng hoảng hốt, nhưng khi nghe đến câu sau lại thoáng vui mừng. “Vậy… vậy ta có thể đến bái phỏng ngay bây giờ không? Ôn Nhi nàng ấy…”

“Hiện tại có lẽ không được nhưng mà ngày mai chắc có thể.” Nam Thiên Sang nhìn bầu trời đen kịt lắc đầu.

“Nếu tiểu thư tin tưởng, ta có thể châm cứu trước giúp Khôi tiểu thư khỏe lại bình ổn qua ngày hôm nay.”

“Thật sao?! Vậy thì tốt quá, đa tạ tiểu y sư!”

Trần Ngọc Thi gật đầu dìu Khôi Tinh Ôn yếu ớt đến không thể nói lên lời tới gần ghế chiếc ghế ngay đó, trực tiếp dùng tay trần phủi bỏ xác của châu chấu ma bên trên rồi cởi bỏ ngoại bào của mình trải lên mặt ghế, che đi những vết bẩn.

Nam Thiên Sang lại lấy ra bộ ngân châm vừa cất, nhìn thấy trên bàn vẫn còn một vò rượu nho nhỏ liền cầm lên đổ vào một chiếc ly ngay đó. “Nhất thúc, ta cần một chút lửa để tiệt trùng.”

Nhất Tông không nói một lời ngay lập tức ba bước gộp một với lấy chiếc đèn lồng treo trên thuyền đem đến. Tiểu tử nhanh chóng tiệt trùng kim châm rồi tiến đến gần Khôi Tinh Ôn. “Khôi tiểu thư, ta sẽ bắt đầu châm cứu.”

Khôi Tinh Ôn dựa vào người Trần Ngọc Thi nhẹ nhàng chớp mắt một cái. Được sự chấp thuận của bệnh nhân, Nam Thiên Sang không chút do dự mà hạ châm, mỗi một kim đều chuẩn xác đâm vào những ***** ** trên đỉnh đầu cùng trước tim của nàng.

Sắc mặt của Khôi Tinh Ôn sau mỗi một lần hạ kim của tiểu tử liền tốt lên một chút, Trần Ngọc Thi kích động đến kìm nén không dám tin, Trần Quảng Kim từ phía xa chạy đến, trên người toàn là máu xanh cùng y phục rách rưới, nhìn thấy khí sắc vị hôn thê dần tốt hơn liền không quan tâm lễ tiết, trực tiếp quỳ một chân xuống ngay bên cạnh nàng, cố gắng không ảnh hưởng đến việc châm cứu mà run rẩy nắm tay người thương mím môi không nói một lời.

Nam Thiên Sang nhìn hai người âm thầm trao đổi tình cảm liền cảm thấy có lẽ lần này mình giúp đúng người tốt đồng thời tác hợp cho một đôi uyên ương chung tình, sau khi khí sắc của Khôi Tinh Ôn trở lên hồng hào hơi thở ổn định, cả người không còn cảm giác bất lực nữa mới thu châm lại. “Vậy ta sẽ về hỏi ý kiến sư phụ giúp tiểu thư.”

“Được, ta trước tiên cảm tạ tiểu y sư đã ra tay cứu giúp.” Trần Ngọc Thi gật đầu ôm quyền với tiểu tử, ánh mắt liếc nhìn hai người phía sau. Hai vị đông gia của Hội đấu giá Triệu gia này có lẽ là khá quen thuộc với tiểu y sư này, ngày mai nàng sẽ đến trước cửa tiệm xin giúp đỡ.

“Nhất thúc, Quốc thúc chúng ta đi thôi.” Nam Thiên Sang thu lại ngân châm vào tay áo nghiêng đầu nói chuyện với hai người.

Nhất Tông gật đầu một cái rồi cất bước, Quốc Lôi xoa đầu tiểu tử khen một câu giỏi lắm xong liền sóng vai với cậu nhóc mà đi, ngay khi xếp hàng trong đoàn người chờ di chuyển xuống dưới thuyền hoa, một đám cung nữ lẫn thái giám đột nhiên chạy đến chặn trước mặt ba người.

“Nhất đông gia, Quốc đông gia, hoàng hậu có chuyện muốn nhờ hai vị giúp đỡ, bởi vì chuyện tình nguy cấp nên mời hai vị theo nô tài ngay lập tức.” Công công đánh cây phất trần qua một không mất đi phần khách sáo nhưng vẻ mặt đanh thép không cho phép từ chối.

Hai người nhìn nhau một cái lại nhìn thế trận đồ sộ trước mắt, biết bản thân không thể từ chối cùng đắc tội quân chủ của quốc gia liền nhíu mày lạnh nhạt gật đầu một cái. “Nếu đã là chuyện gấp vậy mời công công dẫn đường.”

“Vâng, mời nhị vị đông gia đi theo nô tài.” Công công cúi người nhanh chân dẫn đường, không một ai dám có ý kiến với việc hai người dẫn theo một tiểu hài tử đi cùng, dù sao tình trạng của hoàng thượng cũng đang rất nguy kịch, nếu còn để ý những tiểu tiết như vậy thì cũng thật không để tính mạng chủ nhân vào trong lòng rồi!

Mặc dù đám công tử thế gia cùng thiên kim tiểu thư để ý đoàn người đi ngược vào trong nhưng dưới sự thúc giục của các cấm vệ quân, liền không thể không gác lại sự tò mò mà di chuyển xuống dưới thuyền hoa.

So với việc muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì bọn họ vẫn yêu quý tính mạng của mình hơn, nếu vì tò mò mà mất mạng thì thật chẳng đáng!

Ba người đi theo đám thái giám cung nữ đến vị trí ghế rồng đặt gần cuối mạn thuyền, nhìn thấy hoàng hậu và các quý phi đang gào khóc sướt mướt, các hoàng tử cùng công chúa đều lo lắng đứng một bên mà mặt nhăn mày nhó. Thái y nơm nớp lo sợ quỳ ở một bên, mà trên đó, nam nhân mặc long bào dính máu nhắm mắt không rõ sống chết.

“Hoàng hậu nương nương, nhị vị đông gia của Hội đấu giá Triệu gia đã đến rồi.” Công công phất cây phất trần qua bên cánh tay khom người thông báo.

“Đến rồi sao?” Hoàng hậu nương nương nghe xong liền nhanh chóng ngẩng đầu lên. “Ngươi là vị đông gia của Hội đấu giá phải không? Hai ngươi có mang theo đan dược cứu người không? Nếu hai ngươi có thể cứu lấy hoàng thượng, dù có ngàn vạn hoàng kim bổn cung cũng có thể trả!”

Nhất Tông nhìn hoàng đế Hưng Thành Vạn hơi thở yếu ớt sắc mặt tím xanh nằm trong vòng tay của hoàng hậu nhíu mày.

“Thưa hoàng hậu, thảo dân chỉ là một con thương buôn bán nho nhỏ, những thứ như đan dược chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, hoàng hậu đang làm khó thảo dân rồi.”

“Không phải các ngươi có đan dược có thể cải tử hồi sinh sao? Nếu ngươi dâng nó ra cứu mạng hoàng thượng, ngươi sẽ là đại công thần của đế quốc, cho dù ngươi muốn chức quan hay tiền tài, bổn cung cũng sẽ cho ngươi! Ngươi mau cứu hoàng thượng đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.