Chương trước
Chương sau
Nam Thiên Sang từng thấy Hàn Băng thổi sáo đánh đàn mấy lần cũng dâng trí muốn học hỏi, nhưng có lẽ ở phương diện y thuật tiểu tử quá xuất sắc nên ông trời phán quyết công bằng, cậu nhóc chẳng thể nắm bắt nổi âm vực trong âm nhạc, càng đừng nói đến việc chơi nhạc cụ và đánh đàn.

Mặc dù không có năng khiếu trong phương diện âm nhạc nhưng Nam Thiên Sang rất thích nghe đàn, đặc biệt là những khúc phổ có thể khiến tâm tình bình ổn trở lại, thậm chí còn rất kiên trì học tập Hàn Băng bản Tĩnh Tâm nhạc phổ, luyện một lần liền là hai năm, đến hiện tại đánh ra mặc dù không thể khiến người khác chìm vào thư giãn nhưng cũng coi như không tệ.

Hàn Băng còn nói, nếu cầm kỹ luyện tập nhuần nhuyễn đến mức siêu quần có thể dùng để tấn công, bởi vì công kích bắng sóng âm vô hình có sức tàn phá vô cùng rộng. Mà có mạnh như thế nào, đợt thủy triều linh thú vừa rồi đã chứng thực lời nói đó, nhưng thật đáng tiếc Nam Thiên Sang không thể học và ngộ ra được tinh túy trong lĩnh vực này.

Những âm thanh tinh tinh tang tang theo từng ngón tay nhạc công vang lên nhưng vẫn không thể át đi tiếng xì xào nói chuyện của những người khác. Đang lúc ba người nói chuyện phiếm vui vẻ, cả thuyền bỗng yên tĩnh một hồi, đồng loạt nhìn người vừa bước lên.

Hàn Ân Ý hôm nay mặc một bộ y phục hồng nhạt đơn giản mà không mất đi vẻ tinh tế, những đường chỉ thêu hình hồ điệp bạc tinh tế sống động như thật, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh nến, những hồ điệp trên làn váy như muốn bay ra bên ngoài.

Mái tóc đen dài mượt mà được búi theo Thập Tự kế thả một nửa sau đầu, vừa trưởng thành lại không mất đi sự thanh thuần của một tiểu cô nương chưa có hôn ước, hai bên tóc cài trâm hoa mẫu đơn hồng có dây tua rua thả xuống đung đưa theo từng bước nàng ta di chuyển.

*mn k biết đâu, để tìm được tên kiểu tóc mà mik phải ngồi mày mò gg gần 1 tiếng đấy!

Có lẽ là dịp lễ đặc biệt tẩy trần chúc mừng nên Hàn Ân Ý để nha hoàn vẽ một đóa hoa sen màu đỏ giữa mi tâm, từ xa nhìn lại nàng ta xinh đẹp tựa một tinh linh trong sáng, đến gần một chút trái tim liền bị trộm mất trong nháy mắt.

Các vương công quý tử kinh thành tham gia lễ hội nhìn Hàn Ân Ý không chớp mắt, chỉ hận mắt không thể mọc trên người nàng ta để mỗi khắc mỗi phân đều được ngắm nhìn mỹ nhân, thậm chí có không ít người âm thầm nuốt nước miếng, ở trong lòng thầm nảy sinh ý đồ đen tối.



Đi bên cạnh chính là Tể tướng đương triều Hàn Hải Nguyên cùng chính thê Lộ Ngọc, còn có đích tử Hàn Trịnh cùng Hàn Minh Liên là tam thiếu gia do gia mẫu sinh, năm nay vừa tròn mười tuổi.

*giải thích chút cho mn hiểu, mik k viết kiểu anh cả chị hai chị ba mà là anh cả chị cả, anh hai chị hai nhé! Tương đương với đại thiếu gia đại tiểu thư, nhị thiếu gia nhị tiểu thư (nam nữ tính riêng k gộp chung ấy!)

"Tể tướng thật có phúc khí!"

"Đúng đúng, nếu ta có nữ nhi tài sắc vẹn toàn như ngài chắc ta phải thắp hương cảm tạ thần phật liên tục mười năm."

Hàn Hải Nguyên bình tĩnh mỉm cười với những người tiến tới nịnh hót, hai nhi tử đi theo sau hắn tiến về phía bên nam quyến còn Hàn Ân Ý theo sau mẹ nàng ta tiến về phía bên nữ quyến, hòa vào đám đông.

Các phu nhân nhìn thấy vội vàng mang nữ nhi của mình đi đến đôn đả cười nói, mỗi người một câu đều chung một ý, muốn hỏi xem Hàn Trịnh có ý muốn thành hôn chưa, nếu có rồi thì xem thử con gái họ có phù hợp hay không.

Hàn Ân Ý liếc nhìn một loạt những nữ nhân thướt tha xung quanh, ngoài mặt không tỏ vẻ gì mà điềm đạm giữ nụ cười chuẩn mực, trong lòng tràn ngập khinh bỉ xem thường.

Những nữ nhân này còn không đẹp bằng nàng ta, thân phận cũng chẳng có gì cao quý, lấy đâu ra tự tin có thể tiến vào Tể tướng phủ vậy chứ? Ít nhất cũng phải là công chúa hoặc quận chúa mới có thể xứng với đại ca, đúng là những loài tôm tép muốn trèo cao, còn không sợ khi ngã xuống sẽ mất mặt xấu hổ!?

"Ân Ý, ngươi đến rồi!" Một cô nương hoàng y tách đám đông ra đi đến.

"Thần nữ khấu kiến công chúa, công chúa cát tường." Lộ Ngọc cùng Hàn Ân Ý đồng thời cúi người hành lễ, hoàn toàn không gây ra lỗi lầm nào khiến người khác có thể bắt bẻ.

Những quý phu nhân cùng tiểu thư đứng ở đó cũng đồng loạt hạ người phúc thân hành lễ với hoàng y cô nương vừa đến.

"Không cần đa lễ như vậy, Hàn phu nhân cùng Ân Ý đứng lên đi." Công chúa Hưng Diệu Yến vui vẻ không câu lệ mà đưa tay nâng hai người dậy.

"Tạ công chúa."



"Nếu ngươi đã đến rồi vậy theo bổn cung đi dạo đi." Hưng Diệu Yến nhìn về phía Hàn Ân Ý.

"Hàn phu nhân sẽ không ngại khi ta mượn nữ nhi bảo bối của người một chút chứ?!"

"Được công chúa ưu ái chính là phúc phận của Ý Nhi." Lộ Ngọc dùng khăn tay che miệng cười.

"Vậy mẫu thân, nữ nhi đi cùng công chúa một lúc sẽ quay lại." Hàn Ân Ý mỉm cười, hơi hạ người với những quý phu nhân đứng đó rồi mới theo chân Hưng Diệu Yến rời đi.

"Ân Ý, thông tin ngươi dùng đàn bình ổn lại thủy triều linh thú là thật hả? Ngươi lợi hại quá, sau này dạy ta đánh đàn được không?!" Vừa đi đến một nơi ít người Hưng Diệu Yến liền quay đầu vui vẻ nhìn nàng ta.

"Tất cả chỉ là lời đồn thổi mà thôi, công chúa đừng tin, Ý Nhi nào có thần thông quảng đại như vậy." Hàn Ân Ý lắc đầu cười nhẹ.

Nhớ đến hình ảnh nữ nhân bạch y đứng trên lưng Phi Mã linh thú đánh đàn, phía sau lưng còn có nam nhân nàng ta coi trọng bảo vệ liền cảm thấy ghen tức đến muốn giết người.

"Ngươi đừng khiêm tốn, cả kinh thành đều biết Thiên Nữ đã ra tay cứu giúp người dân bá tánh Thiên Linh quốc thoát khỏi tai ương nguy hiểm rồi a! Ngươi đấy, những thứ là của mình thì cứ nhận thôi, không cần chối bỏ như vậy!" Hưng Diệu Yến đưa tay hái một nhánh hoa nhìn ngắm, xong lại như thấy không quá thú vị liền thẳng tay vứt xuống mặt hồ.

Hàn Ân Ý im lặng không nói gì, nhìn dao động trên mặt nước, tưởng nhớ nam nhân phong vân cao thượng nào kia. Hưng Diệu Yến thấy nàng ta không chút đả động liền tiến sát lại gần, đưa mắt nhìn xung quanh một cái, nhỏ giọng hỏi.

"Lần này ngươi đi có gặp được chàng ấy không? Ừm.. chính là chiến thần của Dực Hoàng quốc, Hoàng Tiêu Dương ấy?"

"Ý Nhi có gặp tam hoàng tử Dực Hoàng quốc."

"Vậy người thấy chàng ấy là người thế nào? Có giống như lời đồn, cả người sát khí lạnh lẽo, dung nhan có vết sẹo dài xấu xí gì đó không?"



"Tất cả chỉ là lời đồn nhảm thôi." Hàn Ân Ý nhìn ra nét tương tư của Hưng Diệu Yến, trong lòng thầm khinh thường đối phương không tự lượng sức mình, ngoài mặt giả vờ đoan trang đưa khăn tay che nửa miệng cười.

"Tam hoàng tử Dực Hoàng quốc anh tuấn tiêu sái, cả người toát lên vẻ lỗi lạc hiên ngang, cư xử đúng mực, cử chỉ phong nhã, đặc biệt còn rất yêu thương dân chúng bá tánh. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi cũng đã khiến vô số nữ nhân điên đảo muốn cầu thân, nhưng nghe nói..."

"Nghe nói gì cơ?" Hưng Diệu Yến vốn đang nghe chăm chú thấy nàng ta ngập ngừng liền nóng lòng.

"Nghe nói tam hoàng tử là long dương chi phích, chỉ yêu thích nam nhân, Bất quá chuyện này cũng chỉ là lời đồn thổi không đáng tin, Ý Nhi cũng không thấy ngài ấy gần gũi với nam nhân nào trong suốt những ngày làm sứ thần."

"Không thể nào! Sao chàng ấy có thể là đoạn tụ được chứ!"

"Chỉ là lời đồn thổi bên ngoài thôi, cũng chưa có ai chứng minh được điều đó là đúng, công chúa cũng đừng để tâm trong lòng làm gì." Hàn Ân Ý chớp mắt nhìn Hưng Diệu Nhi bối rối cuống quýt vò vò khăn tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.