Những quá khứ đen tối như vậy, Hàn Băng thật sự chẳng muốn Tư Đồ Vũ Thiên biết dù chỉ một chút!
Mất thêm ba ngày ngồi trên lưng Song Đầu Điểu linh thú bọn họ mới tiến gần đến kinh thành Ngạo Hùng quốc.
Ra lệnh cho linh điểu hạ cánh ở một khu đất trống ngoài bìa rừng, sau khi thu lại Song Đầu Điểu vào giấy khế ước, năm người liền chậm rãi đi bộ đến cổng thành.
Lính gác một thân trang phục nghiêm chỉnh ôm mũi giáo nhìn từng người đi qua. Một quân lính nhìn thấy đoàn người Vu Cầm lạ mặt liền giơ tay chặn lại.
"Các ngươi là người nơi nào? Mau xuất trình thẻ bài thân phận."
Tố Phụng nhanh chân bước lên một bước mỉm cười, nháy mắt phóng mị nhãn với đối phương.
"Ai dô quan gia a, ngài đừng hung dữ như thế, người ta sợ lắm! Đây là giấy tờ thân phận do quan huyện lệnh nơi tiểu thiếp đóng dấu, quan gia nhìn xem a!"
Lính canh bị Tố Phụng mê hoặc lúng túng nhận lấy tờ giấy nàng đưa ra, sau khi lướt qua một lần liền trả lại.
Nguyên lai là một gia đình địa chủ vào kinh chơi a!
Nghi hoặc nhìn qua Tư Đồ Vũ Thiên ăn mặc quý phái đeo mặt nạ cùng Hàn Băng mang khăn voan che mặt, tên lính canh âm thầm suy đoán hai người chính là chủ tử.
Tiểu hài tử kia chắc là thư đồng đi theo, thêm hai nha hoàn, quả thật giống như địa chủ có tiền đi du ngoạn.
Lính canh liền lùi về sau, giọng nói cứng ngắc. "Được rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/2271197/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.