Thất Nguyệt đưa cho Lạc Dụng một chiếc khăn tay, bên trong có chứa xương cá: 
"Lạc thị vệ, xin chia buồn. Tiểu Béo của huynh chỉ còn lại thế này thôi. Tôi không ngờ tiểu thư...sẽ mang Tiểu Béo về nấu canh. Huynh hãy lựa chọn chỗ nào đó mà chôn cất nó" 
Lạc Dụng nhận lấy khăn tay, tâm trạng vô cùng buồn bã: 
"Đa tạ" 
Rồi hắn lững thững cầm hài cốt của con cá vàng đi ra. Thất Nguyệt nhìn theo bóng lưng kia: 
"Tội nghiệp, thật không ngờ tiểu thư lại nhẫn tâm như vậy" 
Tôn Từ Y ngó ra vẫy vẫy tay ra hiệu, Thất Nguyệt đi vào: 
"Thế nào? Hắn có khóc không?" 
"Không, có vẻ Lạc thị vệ rất buồn, sao tỷ có thể ăn cá của người ta như thế chứ?" Thất Nguyệt e dè 
"Không phải muội cũng ăn rất ngon miệng sao?" 
Thất Nguyệt không còn gì để nói, thì đúng là con cá kia rất ngon. Tôn Từ Y ăn thịt bằng hữu của Lạc Dụng, cô sợ sẽ bị ghét bỏ, vốn dĩ là đang cố làm thân để sau này có gì Lạc Dụng còn rộng lượng bỏ qua tha cho cô một mạng. 
Lạc Dụng chôn cất Tiểu Béo trong hoa viên, ngay cạnh hồ cá. 
"Lạc Dụng, làm gì vậy?" Cố Nhược Nhiên bước đến 
"Công chúa, sao người lại ra đây?" 
"Thấy ngươi ở ngoài này nên mới ra đấy" 
Tôn Từ Y từ bên kia nhìn ra thấy hai người đang ở trong hoa viên. Cô vội đi ra, dù có chút ngượng ngùng khi gặp Lạc Dụng: 
"Nhị công chúa, người ở đây ngắm hoa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661959/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.