Trương Thuần Ninh ôm chặt lấy cổ Tôn Từ Y, cô bé mỉm cười:
"Tỷ thật nghĩa khí, từ giờ chúng ta là tỷ muội tốt nhé!"
"Được"
Tôn Từ Y thở dài, cô đặt Trương Thuần Ninh xuống ghế. Y phục không còn nguyên vẹn, cô khổ sở mở tủ quần áo tìm bộ đồ khác.
"Thuần Nhi à, đều tại muội cả, hại ta phải mất mặt như vậy"
Tôn Từ Y vừa quay người lại đã không thấy đứa trẻ kia nữa, đứa trẻ kia đã biến thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
"Ahhh!" Tôn Từ Y hét lên vì giật mình
"Muội hét gì chứ? Nhìn thấy một mỹ nữ như ta mà còn sợ sao?" Giọng nói của thiếu nữ cũng rất trong trẻo
"Thuần Nhi đâu rồi?" Tôn Từ Y ngơ ngác
"Là ta mà, ta là Trương Thuần Ninh, tỷ tỷ của Trương Từ Hiểu" Cô gái mỉm cười:"Đúng là có chút ngốc nghếch, không biết muội từng nghe nói đến thuật biến hóa chưa?"
"Thì ra là vậy. Sao tỷ lại gọi Trương Từ Hiểu là cha? Khiến ta tưởng rằng..."
"Xin lỗi, ta chỉ muốn trêu chọc muội chút thôi"
Tôn Từ Y nghi ngờ nhìn Trương Thuần Ninh, trong nguyên tác không hề xuất hiện người này. Thấy biểu cảm của cô, Trương Thuần Ninh giải thích:
"Ta không phải con gái ruột của Trương Tướng quân, ông ấy nhặt được ta ở trên chiến trường nên thương tình nhận ta làm nghĩa nữ, trước giờ rất ít khi rời khỏi biên cương, ta cũng hiểu được nỗi khổ mà Trương Từ Hiểu phải chịu. Dù không phải ruột thịt nhưng từ nhỏ bọn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661942/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.