Đêm đó Trương Từ Hiểu có việc bận phải ra ngoài gấp. Chàng để Lạc Dụng ở lại trong phủ trông coi hành động của Trương Tướng quân. 
Tôn Từ Y cất sổ sách vào tủ, chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên... 
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên 
"Ta đến đây!" Cô vội đứng dậy đi ra mở cửa 
Cô ngạc nhiên vì người ở bên ngoài là Trương Tướng quân. 
"Cha, sao người lại đến đây?" 
"Con chuẩn bị đi ngủ chưa?" 
"Chưa ạ. Mời người vào phòng" 
Cả hai cùng bước vào trong, Tôn Từ Y rót trà mời Trương Tướng quân: 
"Cha có chuyện cần nói với con sao? Nếu không cha cũng không đến tận phòng tìm con" 
"Trước đó 5 năm con đã từng hứa với ta sẽ giúp Trương gia sinh một đứa bé" 
Câu hỏi của Trương Tướng quân khiến Tôn Từ Y mất tập trung, trà đã tràn ra khỏi chén mà cô vẫn không hay biết, cho đến khi Trương Tướng quân gõ tay xuống bàn cô mới nhận ra: 
"Xin cha thứ lỗi, con sơ ý quá" Cô vội đặt ấm trà xuống và lấy khăn lau dọn 
"Con còn nhớ không?" Trương Tướng quân nhíu mày 
"Con...tất nhiên con nhớ" Cô có chút lo lắng 
"Suốt mấy năm nay, con cũng không có đứa bé nào cả. Đã đến lúc thực hiện lời hứa của con rồi. Ta coi con như con gái ruột của mình" 
"Chính vì là con gái ruột nên cha mới muốn con hết lòng hi sinh vì Trương gia, giống như Trương Từ Hiểu, đúng không?" Giọng nói Tôn Từ Y lạnh lẽo 
"Đúng...Tướng quân phủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661940/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.