Làn gió nhẹ lướt qua, tiểu hình nhân ôm theo một bức thư vào doanh trại. Trương Từ Hiểu đưa tay nhận lấy bức thư kia. Là thư của Tôn Từ Y, dù đang bận rộn nhưng chàng mở lá thư ra xem ngay. Nhìn chiếc khăn tay thêu hoa thủy tiên vàng, chàng biết là do nương tử thêu. Lần trước cô có nhắc đến. Nội dung thư không dài lắm khiến người ta thất vọng, nhưng không tránh khỏi niềm vui khi được hồi âm: 
[Gửi Trương Từ Hiểu, phu quân của ta. 
Ta đã tự mình thêu cho chàng một cái khăn tay, tam công chúa nói hoa thủy tiên là loài hoa của sự may mắn, mong chàng luôn thuận lợi, bình bình an an. Ngày mai là đại hôn của Thuần Nhi tỷ tỷ và Trần Cảnh Liêm, mọi việc đều suôn sẻ. Bé con của chúng ta cũng lớn hơn rồi, dạo gần đây luôn đạp ta, có nhiều lúc còn sờ được cả tay của con nữa, chắc nó cũng nhớ cha rồi. Chàng và mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ. Ta và con chờ chàng thắng lợi trở về] 
Trương Từ Hiểu mỉm cười nhìn về phía Cố Khải Ngôn: 
"Từ Y nói mọi việc đều ổn, còn nói chúng ta nhớ giữ gìn sức khỏe" 
"Vậy thì tốt rồi" 
Việc đánh trận lần này rất khó khăn, đã mấy tháng qua nhưng đều không có tiến triển. Không thể xem thường Tây Triều. Trận chiến với Vũ Triều đã kéo dài suốt 5 năm, e là lần này sẽ bại trận. Cả Cố Khải Ngôn và Cố Dĩ An đều đã bị trùng độc làm bị thương, hiện giờ không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661846/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.