Tôn Từ Y tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc, đêm qua Trương Từ Hiểu quay về như một giấc mơ vậy. Sáng nay thì đã không thấy chàng đâu nữa. Cô biết, cô cần phu quân nhưng các tướng sĩ cũng cần Tướng quân. 
Tiếng pháo mừng treo ngoài phủ nổ liên hồi, khắp nơi đều dán chữ hỉ to đùng. Có chuyện vui dĩ nhiên phải ăn mừng. Phủ Thừa tướng mở tiệc lớn, Phượng Tịch Lầu và Đinh Phong quán các món đồ đều được giảm giá. 
Tôn Từ Y ngồi trên giường, cô ôm tiểu Minh Tiễn trên tay nhẹ hát bài hát ru. Hai bé con của cô đều rất ngoan ngoãn, không quấy khóc. Lúc ôm con trên tay cô mới cảm nhận được tình mẫu tử thiêng liêng, mối liên kết chặt chẽ. Nhưng cũng thật bất công, mỗi lần bế con cô lại phải chọn một trong hai, đứa nào cô cũng thương cả, đều trách vòng tay này quá bé. 
"Cả hai đứa đều rất khỏe mạnh, dù mới ở trong bụng mẹ 8 tháng. Chẳng qua còn nhỏ hơn Tiểu Lạc Hi một xíu" Cố Nhược Nhiên cũng bế Tiểu Lạc Hi qua so sánh 
"Rất may mắn...sau này Tiểu Lạc Hi nhất định sẽ là tỷ tỷ tốt của Cẩn nhi và A Tiễn." 
Cố Nhược Nhiên bế con cười rất tươi. Vì Tôn Từ Y sinh non nên không có sữa phải thuê một bà vú về chăm sóc cho hai đứa trẻ. 
"Cô có biết ai hạ độc cô bằng cây Mãn Tùng không?" 
"Là Trần Tây Hà, sáng hôm đó khi quay trở về ta có gặp nàng ta cùng nói chuyện một chút, rồi uống canh táo đỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661842/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.