Cả hai ăn ý không nhắc lại nụ hôn kia, cũng không đề cập đến chuyện tiến thêm một bước, nhưng quan hệ giữa hai người đã xảy ra biến hóa. Điểm này trong lòng các nàng đều rõ ràng. Nhưng các nàng cũng biết, hiện tại còn chưa thể đâm thủng lớp cửa sổ giấy này.
Chiến Nhiêu vào phòng vệ sinh tắm rửa và thay bộ quần áo Giang Vận chuẩn bị cho nàng.
Giang Vận thực tri kỷ, căn dặn tài xế đem đến cho các nàng mỗi người hai bộ quần áo, một bộ đồ ngủ, một bộ váy áo. Của nàng là một bộ đồ ngủ ngắn màu hồng nhạt, trông có chút giống váy công chúa. Còn Giang Vận là một bộ đồ ngủ lụa tơ tằm màu đen, không có bất kỳ một hoa văn họa tiết gì, nhưng trông lại rất hợp với cô.
Đồ ngủ hai người không giống nhau, nhưng váy áo lại giống nhau. Đều là sườn xám cách tân, nàng là màu trắng, Giang Vận là màu đen.
Không giống với lần tới thư viện, bộ sườn xám lần này không quá ôm dáng, thoải mái hơn chút.
Có vẻ Giang Vận rất thích sườn xám.
Mà nó cũng thật hợp với cậu ấy.
Không đúng, phải nói Giang Vận mặc gì cũng đẹp!
Khóe miệng Chiến Nhiêu nhịn không được cong lên. Trong lòng dâng lên một tia tự hào.
Giang Vận nói chuyện điện thoại xong, thấy tiểu nữ sinh ngồi trên giường bệnh thong thả ung dung lau tóc.
Giang Vận cất điện thoại di động đi, vươn tay ra: "Đưa cho tôi, tay cậu không tiện hoạt động."
Chiến Nhiêu ngượng ngùng cự tuyệt: "Không có việc gì, tôi chỉ bị thương có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-giu-lay-nu-chu/402135/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.