- Như vậy nàng ta rõ ràng giả vờ, làm sao có chuyện hai người đi làm nhiệm vụ lại chỉ có một mình nàng ta bị thương? - Hoàng Quân Việt chế giễu nói.
Mọi người nghe cũng thấy hợp lý, bởi vì trong mắt bọn họ tu vi của Lý Trường An mới ở mức 10 năm nên bọn họ cho rằng thực lực của cô không bằng Mạnh Điềm Điềm, bởi vì bọn họ dồn hết sự chú ý lên người Lục An Nhiên nên không hề biết rằng thời gian qua cô luyện tâp cố gắng cộng thêm chuyện xảy ra ở Thúy Hoa Lâu nên tu vi sớm đã ở mức 25 năm.
- Mặc kệ như thế nào cũng phải đưa nàng ta tới đây cho bằng được! - Tông chủ tức giận gằn giọng.
- Tông chủ, lần này làm nhiệm vụ Trường An đúng thật là bị thương rất nặng, có thể cầu xin bỏ qua lần này cho cô ấy được không? - Mạnh Điềm Điềm đứng trong một góc lo lắng cầu xin.
- Chỉ cần chưa chết thì đều có thể gặp được, ngươi muốn đem Lý Trường An đến đây hay là để ngươi chịu phạt thay? - Tông chủ thả ra khí thế làm Mạnh Điềm Điềm run rẩy tay chân, khóe môi tràn ra tia máu.
- Vậy ta sẽ đưa cô ấy tới! - Mạnh Điềm Điềm nói xong thì quay người rời đi, phía sau còn có không ít tiếng giễu cợt.
Mạnh Điềm Điềm đến đúng trước cửa phòng của cô để gõ cửa mà gọi.
- Trường An, là tôi, mở cửa đi.
Lần này tốc độ mở cửa của cô nhanh hơn lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-an-le-kim-thao/3455866/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.