Chương trước
Chương sau
Vương Hạo Thần ở lại lều gỗ đã được một tuần, trong những ngày này hắn không phải giúp Bạch Nhược Trần xé rách Phong Nguyên Chú thì thời gian còn lại đều dành cho việc tu luyện.
Bạch Nhược Trần ở một bên trợ giúp chỉ điểm cho hắn, nàng tu vi bị phong ấn, nhưng kiến thức võ đạo vẫn còn, muốn để cho Vương Hạo Thần tiến bộ là chuyện quá đơn giản.
Chỉ trong khoảng thời gian này, Vương Hạo Thần đã đem quyền đạo và chưởng đạo tu luyện đến cảnh giới Quyền Ý và Chưởng Ý nhất trọng, để cho uy lực của một chưởng hoặc một quyền lúc này so với trước đó không chỉ mạnh hơn gấp đôi, thực lực tiếp tục tăng lên một mảng lớn.
Đương nhiên, cái này là bởi vì hắn tại trên quyền đạo và chưởng đạo đã sớm đã có tạo nghệ rất cao, vô hạn tiếp cận Ý cảnh giới, Bạch Nhược Trần trợ giúp chỉ là để cho hắn sớm một chút đột phá mà thôi.
Lúc này, Vương Hạo Thần ngồi xếp bằng ở trong lều gỗ, hấp thu bát phương thiên địa linh khí, toàn lực trùng kích Thất Tinh Vũ Sĩ cảnh giới.
Hắn tu vi sớm đã là Lục Tinh Vũ Sĩ đỉnh phong, trải qua nhiều ngày như vậy, rốt cuộc đã tìm đến cơ hội phá quan.
Lần này đột phá, hoàn mỹ vô khuyết, tựa như nước chảy mây trôi.
Đạt tới Thất Tinh Vũ Sĩ, xem như đạp vào Vũ Sĩ hậu kỳ tam cảnh, Vương Hạo Thần thể nội nguyên khí tăng lên gấp bội, chiến lực cũng bạo tăng một mảng lớn.
Ít nhất, nếu là lần nữa tái chiến Đồng Thập Tứ dạng này Nhất Tinh Vũ Sư cường giả, hắn nắm chắc trong vòng mấy chục chiêu liền có thể đem đối phương cầm xuống.
Vương Hạo Thần đứng dậy, phát hiện lúc này đã là ban đêm, tâm tình của hắn bởi vì tu vi đột phá mà có chút tốt đẹp, liền cất bước đi ra ngoài hít thở một chút.
Đêm xuống, không khí trong lành mang theo một chút lạnh giá, đây là thứ mà Vương Hạo Thần rất thích.
Bỗng nhiên, hắn lại phát hiện, ở bên bờ sông có một nữ tử đang ngồi đó, bộ dáng tựa hồ là đang gội đầu.
Dưới ánh trắng sáng, làm nổi bật lên làn da trắng đẹp không tỳ vết của nàng, tựa như lăng ba tiên tử.
Ngay cả Vương Hạo Thần nhìn qua đều thất thần mất một giây.
Đơn giản là bởi vì nàng quá đẹp, coi như hắn không có dục vọng với nàng, thì vẫn phải có tâm thưởng thức cái đẹp.
Bạch Nhược Trần một bên dùng khăn lau tóc, một bên lại đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần, cười nói:
- Nhìn ta lâu như vậy vẫn không chán sao?
Vương Hạo Thần đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Nếu ta là nam nhân, vậy thì sẽ không chán!
Bạch Nhược Trần cười khúc khích, nói:
- Vậy sao? Thế nhưng ta lại có chút hoài nghi ngươi không phải nam nhân đâu!
Vương Hạo Thần xạm mặt, là một người nam nhân lại bị nữ tử khác hoài nghi giới tính, cái này coi như người có hàm dưỡng tốt cũng khó nhịn.
- Ngươi biết rõ Bạch Linh thích ngươi, lấy dung mạo của nó tuyệt là thượng đẳng mỹ nữ, nhưng ngươi lại chỉ coi nó như em gái, đây là thứ nhất! Thứ hai, ngươi cùng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, lại không có chút cảm xúc nào, cái này làm sao lại không khiến cho ta hoài nghi?
Bạch Nhược Trần nghiền ngẫm nhìn Vương Hạo Thần nói, bộ dạng không ngờ lại có một chút tinh nghịch đắc ý.
Không có cảm xúc? Cái này làm sao có thể? Trừ phi Vương Hạo Thần hắn không phải nam nhân, chẳng qua là hắn không thể để lộ ra ngoài mà thôi.
Cái này không phải tình cảm nam nữ, chỉ là nam nhân nguyên thuỷ nhất dục vọng.
Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, hắn có thể làm chỉ là kiểm soát cảm xúc của mình.
Vương Hạo Thần không muốn nói về vấn đề này, chỉ có thể đổi đề tài nói:
- Bạch di! Tu vi của ta đã đột phá đến Thất Tinh Vũ Sĩ, lần này nhất định có thể xé rách một lỗ hổng trên Phong Nguyên Chú!
Bạch Nhược Trần không có lập tức lên tiếng, mà chậm rãi đi tới trước mặt Vương Hạo Thần, một cặp mắt trong veo xinh đẹp nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt của nàng, chứa vô số suy nghĩ, rất phức tạp.
Vương Hạo Thần không hiểu loại ánh mắt này của Bạch Nhược Trần, hắn chỉ có thể quay đầu nhìn ra chỗ khác, cười khan nói:
- Bạch di, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Bạch Nhược Trần lại bật cười, khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi đúng là không có thiên phú ở phương diện này!
Nếu như đối phương có kinh nghiệm hoặc ít nhất là đủ tinh tế ở trong phương diện tình cảm, chắc chắn sẽ nhận ra chút gì đó từ ánh mắt của nàng, bất quá Vương Hạo Thần thực sự là một cái gà mờ, hắn căn bản không cảm giác được.
- Chẳng lẽ giữa chúng ta ngoại trừ chuyện này ra, đã không còn chuyện gì khác để nói sao?
Bạch Nhược Trần nhẹ nhàng nói.
Vương Hạo Thần đồng tử hơi co lại, lúc này cho dù hắn có ngốc đến mức nào đi chăng nữa thì cũng có thể phát hiện trong lời nói của Bạch Nhược Trần có gì đó khác lạ.
Hắn nhớ tới Bạch Linh, trong lòng hơi run rẩy một chút, hai tay lập tức nắm chặt đem tạp niệm gạt bỏ, quay mặt đi chỗ khác không cùng với Bạch Nhược Trần đối mặt.
Hắn không muốn quan hệ giữa mình và Bạch Linh vì chút chuyện này mà đổ vỡ.
Bạch Nhược Trần thấy hắn như vậy, ánh mắt liền ảm đạm xuống, nàng cũng không muốn miễn cưỡng hắn nữa, trong lòng lại khẽ cười khổ, nàng cũng có chút không hiểu chính mình, vậy mà lại đối với một nam tử trẻ hơn nàng nhiều như vậy có cảm giác.
Tiếp đó, Bạch Nhược Trần và Vương Hạo Thần quay trở lại trong nhà, người sau lại dùng Phệ Huyết Thánh Hoả trùng kích Phong Nguyên Chú.
Phong Nguyên Chú trên bề mặt vết nứt, trải qua nhiều ngày như vậy đã không ngừng lan rộng, lúc này chỉ cần toàn lực công vào, nhất định có thể phá vỡ thành một cái lỗ hổng.
Vương Hạo Thần tu vi đột phá đến Thất Tinh Vũ Sĩ, có thể điều động càng nhiều hoả diễm, đồng thời thời gian chống đỡ cũng lâu hơn trước đó.
Để cho Vương Hạo Thần bực mình chính là, hắn thể nội nguyên khí đã tiêu hao chỉ còn lại ba thành, thế nhưng Phong Nguyên Chú vẫn chưa có dấu hiệu sụp đổ.
- Ta không tin ngay cả một lỗ hổng cũng không phá được!
Vương Hạo Thần dốc hết toàn lực đưa một luồng hoả diễm mạnh mẽ va chạm vào vùng vết nứt trên Phong Nguyên Chú.
Bành!
Cuối cùng, tại dưới tình trạng bị Phệ Huyết Thánh Hoả trùng kích mãnh liệt như vậy, Phong Nguyên Chú đạo vết nứt kia không ngừng lan rộng, cuối cùng vỡ ra thành một cái lỗ nhỏ.
Bạch Nhược Trần cả người chấn động, bởi vì nàng cảm nhận được, có từng luồng nguyên khí tinh thuần quen thuộc đang từ trong lỗ hổng đó phung trào mà ra.
- Rốt cuộc thành công!
Vương Hạo Thần thu tay lại, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng khoé miệng vẫn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Mất nhiều công sức như vậy, hôm nay xem như thực sự có được thành quả.
Hắn đưa mắt nhìn Bạch Nhược Trần, chỉ thấy nàng đang ngồi xếp bằng vận công, có lẽ là bởi vì cơ thể nàng đã quá lâu không có nguyên khí, lúc này cần một chút thời gian để thích ứng.
Vương Hạo Thần không muốn làm phiền nàng, đẩy cửa đi ra ngoài.
Bây giờ chỉ mới là canh ba, sắc trời vẫn còn tối, ở chỗ này không có người khác, không khí lộ ra có chút tịch mịch.
Vương Hạo Thần đi tới bên cạnh dòng sông, hai mắt chăm chú nhìn vào dòng nước đang trôi, trong lòng lại đang suy nghĩ nhiều chuyện.
Bạch Nhược Trần trước đó lời nói thực sự khiến cho hắn phải để tâm.
Trước đây hắn không hiểu gì và cũng không muốn tìm hiểu về chuyện tình cảm nam nữ, thế nhưng là, có những chuyện trước sau gì cũng phải muốn nghiêm túc đối mặt.
Ít nhất, hắn muốn biết được yêu đối với bản thân hắn là gì, đồng thời ai mới là người mà hắn yêu.
Hắn gặp qua nữ tử xinh đẹp nói nhiều không nhiều nói ít thì cũng không ít, trong đó, nữ tử có quan hệ đặc biệt với hắn cũng có đến mấy người.
Sư nương Nhạc Thi Dao là người quan trọng với hắn nhất trong cuộc đời này, tự nhiên là không cần bàn cãi, nàng cũng là nữ tử đầu tiên mà Vương Hạo Thần có tình cảm đặc biệt.
Lý Mộ Tinh là nữ tử đầu tiên ngoài Nhạc Thi Dao để cho Vương Hạo Thần có cảm xúc dị dạng, thế nhưng chính hắn cũng không biết, bản thân mình đối với nữ tử này đến cùng là yêu, hay chỉ là dục vọng chinh phục của nam nhân.
Bạch Nhược Trần thì khác với hai người trước, nàng chủ động hơn nhiều, nhưng Vương Hạo Thần đối với nàng lại không có quá nhiều tình cảm, nói trắng ra chỉ đơn giản là một chút dục vọng đối với nữ nhân xinh đẹp, còn không tới mức động tâm.
Có lẽ, trong ba người, chỉ có duy nhất Nhạc Thi Dao, là nữ tử mà Vương Hạo Thần dám khẳng định là mình yêu nàng.
Yêu một người, theo hắn, chính là sẵn sàng làm tất cả vì nàng, có thể đánh đổi mọi thứ chỉ để có thể ở bên nàng.
Yêu một người, là có thể vì người đó mà nỗ lực, hi vọng có một ngày có thể chân chính đứng bên cạnh chia sẻ gánh nặng cho nàng, cho dù nàng có yêu hắn hay không.
Yêu một người, là một chuyện đau khổ, cho dù biết người đó trên danh nghĩa đã là vợ của người khác, biết rõ đời này rất khó để hai người có thể ở cùng nhau, thậm chí chính hắn cũng không biết nàng có yêu hắn hay không, thế nhưng lại không thể ngừng nghĩ tới nàng, có lẽ đối với hắn, chỉ cần được yêu nàng, thì đó đã là một loại hạnh phúc.
Tình yêu như vậy có lẽ hơi ngu ngốc, thế nhưng Vương Hạo Thần hắn chỉ có thể nghĩ như vậy.
Lý Mộ Tinh, có thể khiến hắn động tâm, nhưng nếu là nói hắn đối với nàng yêu khắc cốt ghi tâm, vậy thì không đúng.
Bạch Nhược Trần, vẻ đẹp của nàng đủ để thu hút hắn, thế nhưng cũng xa xa không đủ để khiến hắn yêu nàng.
Chỉ có Nhạc Thi Dao, là nữ nhân mà hắn yêu sâu nặng nhất, cũng là người mà hắn không bao giờ muốn đánh mất trong cuộc đời.
Từ trước đến đây, hắn có thể đã gặp qua nhiều nữ tử, có người có thể khiến hắn động tâm, thế nhưng nữ tử mà hắn yêu thì chỉ có duy nhất một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.