Ngô Sở Úy một mình lái xe ở trên đường, sấm chớp đùng đùng. Mặc dù đèn đường đều được bật lên, ánh sáng từ những ngôi nhà xung quang cũng chiếu sáng không gian đêm tối, các tòa nhà lớn lại thắp đèn vô cùng sáng, sáng đến chói mắt, nhưng đều bị sương mù nặng nề che khuất, ngoài cửa xe tất cả đều trở nên mờ ảo mông lung u ám. (Search: Bắc Kinh thành phố sương mù mà xem nhé. . Quả là sợ. . )
Trong xe đài FM phát bản tin thời tiết ban đêm, tối hôm nay có mưa.
Hỏng rồi, quần áo vẫn ở ngoài ban công chưa thu vào.
Ngô Sở Úy tăng tốc chạy xe một quãng đường dài mới chợt ý thức được, cậu đã không còn ở ngôi nhà cũ nữa. Bây giờ trong nhà có máy giặt hong khô luôn quần áo, có sân thượng rộng rãi sáng sủa, mỗi lần nghe thấy tiếng mưa lộp bộp không phải toán loạn chạy đi thu quần áo nữa.
Con đường này cậu đã thân thuộc rất nhiều, ngoại trừ đèn xanh đèn đỏ, thì không có vật gì cản trở được Ngô Sở Úy nữa.
Mí mắt của cậu nhấc lên, đèn xanh biến thành đền đỏ, thận trọng dừng lại.
Cậu bây giờ không cần nhìn người ta đi lại như thế nào để phân biệt đèn tín hiệu xanh đỏ nữa, mặc dù đối với màu hồng và màu lục cũng không phân biệt được rõ ràng, nhưng đã có thể phân biệt được màu sắc cơ bản khác nhau như thế nào.
Thế giới của cậu đang từ hỗn độn dần dần cũng sáng hơn, từ chỉ nhìn thấy xám xám, giờ đã sinh động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330309/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.