Mãi cho đến mười giờ tối, kết quả chẩn đoán của bà Ngô mới được đưa ra. "Tình trạng không mấy lạc quan." Bác sĩ điều trị chính nói: "Chẩn đoán bước đầu là bệnh tiểu đường dẫn đến ung thư tụy, bác gái cũng đã lớn tuổi rồi, không kiến nghị phẫu thuật." Nghe tin này, lòng Trì Sính thắt lại. "Cách khác thì sao?" Trì Sính nói: "Phí điều trị không cần phải lo, chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ cho cô, giảm bớt đau đớn cho cô." Bác sĩ điều trị chính nói đầy khách quan: "Chứng ung thư này trái ngược với khối u ác tính, hiệu quả trị liệu quả thật kém hơn, hiệu quả hóa trị liệu cũng không rõ ràng. Vừa rồi tôi đã nói, bác gái đã hơn bảy mươi rồi, hóa trị liệu có thể sẽ gia tăng gánh nặng tâm lý cho bác, ngược lại sẽ phản tác dụng. Vẫn nên chú tâm vào mục đích cố gắng giảm đau đớn, nâng cao chất lượng cuộc sống của bác, dù sao thời gian không còn dài nữa." Trì Sính trầm giọng hỏi: "Trị liệu theo cách này, đại khái cô còn có thể sống bao lâu?" "Chắc không vượt qua nửa năm." Trên đường về, trong đầu Trì Sính chỉ còn lại hai chữ... nửa năm. Trong sáu tháng tới, hai chữ này không có ý nghĩa thực tế, qua sáu tháng nữa, bảo bối của hắn sẽ trở thành cỏ. Cha không còn, mẹ cũng sắp qua đời, hai người chị đã gả cho người ta từ lâu, y sẽ trở thành một người cô độc hoàn toàn. Trên cái thế giới này, sự an toàn và tình cảm quyến thuộc mà người thân mang đến không có tình cảm nào có thể thay thế được. Thật không dám tưởng tượng bóng dáng lẻ loi hiu quạnh khi Ngô Sở Úy khoác lên người bộ áo tang. Lúc Trì Sính về nhà, đã qua 0 giờ. Ngô Sở Úy còn chưa ngủ, lại gục trước bàn viết thổi kẹo đường, Túi Dấm Nhỏ đu trên cổ y. Tư liệu thì xem không vào, chơi máy tính lại cảm thấy không hứng, Ngô Sở Úy chỉ có thể thổi kẹo đường để giết thời gian, vì trong đầu có một con số mục tiêu khổng lồ, đang trong quá trình từng bước từng bước hoàn thành mục tiêu, thời gian cứ thế bất tri bất giác trôi qua. Đồng hồ của Ngô Sở Úy chỉ hơn một giờ, nhanh hơn một tiếng so với đồng hồ treo tường. Đây là lần đầu tiên sau khi Ngô Sở Úy lén chỉnh giờ, Trì Sính vẫn về trễ. "Anh đi đâu vậy?" Ngô Sở Úy hỏi. Trì Sính ôm cả Đại Bảo và Nhị Bảo vào lòng, dịu giọng nói: "Cùng lãnh đạo ra ngoài." Ngô Sở Úy trừng hắn: "Vị 'lãnh đạo' của anh thật khó hầu hạ." "Đương nhiên rồi, cô ta nói một tôi không dám nói hai, cô ta bảo tôi đi theo, tôi phải một bước không rời." Ngô Sở Úy giống như mới từ hũ dấm chui ra, toàn thân đều bốc mùi chua lét. "Tôi về công ty ngủ." Tức giận bừng bừng đi ra cửa. Chưa đi được hai bước đã bị cánh tay mạnh mẽ của Trì Sính giam vào lòng, ôm chặt cứng, không cho phép giãy dụa một chút nào, động tác của Trì Sính rất cứng rắn, nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa, vượt quá sự ôn hòa bình thường. "Sau này không để cậu đợi muộn như thế nữa." Đối với thói quen làm theo ý mình, rất ít khi để ý đến suy nghĩ của người bên cạnh của Trì Sính, một câu đảm bảo có nghĩa là biểu đạt tình cảm rất sâu. Nhưng lọt vào tai Ngô Sở Úy, thì chính là một sự che giấu. Má, anh cũng có ngày chột dạ, cũng có lúc phải dùng lời này lừa người khác! Ngô Sở Úy thầm khóc ầm ĩ, khóc thành một người lệ, nhưng trên mặt lại không có một chút biến hóa cảm xúc nào. Kẻ địch càng bình tĩnh thong dong, y càng không thể tự loạn bước chân. Không phải chỉ là ở bệnh viện một lát thôi sao? Không phải chỉ là ôn chuyện cũ thôi sao? Cứ xem như ông đây ban cho anh đi! Nghĩ thế, Ngô Sở Úy vỗ vai Trì Sính một cái, cực kỳ gian nan nói: "Lần sau chú ý là được." Nói xong liền bị Trì Sính tha vào phòng tắm. Ngô Sở Úy phát hiện, hôm nay Trì Sính đặc biệt bất thường, giữa mùa hè còn muốn ôm y ngâm trong bồn tắm nóng hổi, xoa lưng cho y, mát xa không nói, còn luôn cọ tai y, nói những lời chua muốn chết. Trì Sính càng như thế, Ngô Sở Úy càng khó chịu, má, rốt cuộc anh đã làm gì sau lưng tôi? Chột dạ đến cỡ này! Tắm xong, ai cũng không buồn ngủ, liền tựa vào đầu giường nói chuyện. Ngô Sở Úy nói: "Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm Uông Thạc." "Thăm cậu ta làm gì?" Trì Sính nhíu mày. Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Trì Sính, sợ rồi hả? Căng thẳng rồi hả? Sợ tôi vạch trần anh đúng không? Hừ... "Tôi cảm thấy Uông Thạc rất được." Ngô Sở Úy cố ý nói. Trì Sính không để ý đến y, chỉ lo hút thuốc. Ngô Sở Úy lại nói: "Tôi còn gặp anh của anh ta, đúng rồi, tôi hỏi anh, anh của Uông Thạc là anh ruột sao? Sao hai anh em khác nhau dữ vậy?" "Là anh ruột." Trì Sính thờ ơ nói: "Cậu nhìn kỹ hơn sẽ phát hiện hai người họ rất giống, chỉ là Uông Thạc không thể hiện rõ mà thôi. "Vậy Uông Trẫm đó thể hiện hơi quá rõ rồi đúng không? Ngô Sở Úy hiện tại nhắc đến thôi cũng thấy sợ, "Anh ta dùng tay không lột thơm!! Nghe nói còn dùng đầu đập tấm thép!!" Trì Sính phả khói thuốc trong miệng lên mặt Ngô Sở Úy, làm y ho sù sụ. Sau khi bị Ngô Sở Úy đánh cho một trận, Trì Sính không nhanh không chậm nói: "Uông Trẫm quả thật rất tài ba, thứ cậu thấy chỉ là một góc băng sơn thôi, anh ta còn rất nhiều tuyệt kỹ độc môn cậu có nghĩ cũng không dám nghĩ." Ngô Sở Úy không khỏi trợn to mắt: "Anh ta rốt cuộc làm gì vậy?" "Nghe nói từng làm vệ sĩ cận thân của người lãnh đạo ở nước ngoài, bây giờ thì không rõ, từ nhỏ anh ta đã học võ, năm mười mấy tuổi đã thường xuyên được mời tham gia các loại lưu diễn võ thuật. Khi bước lên võ đài thi đấu ở Châu Âu đã được nhắm đến, sau đó thì giữ lại đó." Vệ sĩ cận thân cho người lãnh đạo... Ngô Sở Úy sùng bái, thật không phải là việc người bình thường có thể làm! Khó trách động tác của anh ta lại cứng nhắc như thế, vẻ mặt cũng cứng đờ, thì ra là thói quen nghề nghiệp. "Tôi cảm thấy đầu óc anh ta rất đần." Ngô Sở Úy nói. "Đần?" Trì Sính cười gằn: "Anh ta có độ nhạy bén rất cao với hoàn cảnh xung quanh, cậu thấy anh ta lột trái cây, thật ra anh ta đang dùng tay kiểm tra độ an toàn của trái cây, trong lòng bàn tay anh ta có giấu lựu đạn mini, chỉ cần có một chút tình huống bất thường, tốc độ phản ứng của anh ta tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của cậu." Ngô Sở Úy lúc này mới biết tại sao Uông Trẫm ăn nhiều trái cây trong một lần như thế. "Lực phán đoán của loại người này cực kỳ nhạy bén, gần như vừa nhìn đã có thể phân biệt được đặc tính của cậu, giống như một con tắc kè bông, gặp mạnh thì mạnh, gặp ngốc thì ngốc. Khi đối thủ rất cường đại, anh ta sẽ biểu hiện năng lực khác hẳn bình thường, khi đối thủ rất yếu rất ngốc, bọn họ vì cân đối quan hệ, hòa hoãn không khí, sẽ tự động cất đi lòng phòng bị, biểu hiện ra vẻ mặt đơn thuần dễ gần." Ngô Sở Úy liếc mắt nhìn Trì Sính: "Anh nói ai ngốc hả?" Trì Sính cười dữ tợn: "Cậu cũng không ngốc đâu? Nghe ra được rồi kìa?" Ngô Sở Úy thực thi quyền cước với Trì Sính, kết quả gặp Trì Sính dùng võ lực trấn áp, cuối cùng bị vò thành một cục, bất lực bị người ta kẹp giữa hai tay, chỉ còn mỗi cái đầu có thể chuyển động. "Anh nói thế, tôi càng tán thưởng anh ta." Ngô Sở Úy nói. Ánh mắt âm u của Trì Sính chiếu thẳng vào mặt Ngô Sở Úy: "Cậu nói gì?" "Ban đầu tôi sùng bái thân thủ anh ta, anh nói thế, tôi phát hiện người này quả thật quá hoàn mỹ. Có thể nói vài câu với người đàn ông giống như thần ấy, cũng không uổng kiếp này." Nói xong, ngẩng đầu chạm phải mắt Trì Sính, lập tức sợ vỡ mật: "Không, anh hiểu lầm rồi, ý của tôi là, loại đàn ông này chỉ thích hợp làm người tình trong mộng, không thích hợp đem ra hiện thực... không không không, không phải người tình, chỉ là đối tượng yy, cũng không đúng, hình dung sao đây trời?..." Còn chưa nghĩ ra, đã bị người ấn xuống giường với tư thế uốn éo. Vốn cho rằng không tránh khỏi một trận chà đạp, kết quả Trì Sính lại dịu dàng bất ngờ. Lần đầu tiên trên giường Ngô Sở Úy được Trì Sính bảo vệ và thương yêu như thế. Không giở trò bậy, không chơi khẩu vị nặng, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy vào lòng, hôn rất lâu rất lâu. Tất cả vị trí nhạy cảm đều được kiên nhẫn tỉ mỉ thương yêu và hôn liếm, cuối cùng mài Ngô Sở Úy tê hết cả xương, cả người trôi nổi bồng bềnh, hoàn toàn chìm đắm trong vòng dịu dàng của Trì Sính. Nghe tiếng rên rỉ mang âm khóc bên tai, Trì Sính trừ cảm thấy kích thích, còn có một chút đau lòng. Không còn cố ý "ức hiếp" y, bắt y nôn nóng khó nhịn, bắt y giãy dụa kêu khóc... mà cho y vui sướng cực điểm nhất, hưởng thụ triệt để nhất, cho y sướng muốn chết, trừ sướng ra không cảm thấy được gì khác. Trì Sính ôm Ngô Sở Úy rất chặt, luôn kết nối miệng lưỡi với y, nghe y kích động không ngừng nói những lời dâm đãng. "Sướng quá..." Ngô Sở Úy quả thật dễ chịu đến không thể dễ chịu hơn, cắn mớ râu lúng phúng dưới cằm Trì Sính thấp giọng khóc kêu: "Trì Sính... anh làm tôi sướng quá..." "Bảo bối... bảo bối... bảo bối..." Mỗi lần Trì Sính gọi, sẽ nhắm vào điểm chết người của Ngô Sở Úy mà húc mạnh một cái. Ngô Sở Úy kích động không cách nào tự khống chế, kêu rên một hồi rồi ứa nước mắt. "Trì Sính, nếu tôi làm chuyện gì xấu bị anh biết, anh có trừng trị tôi không?" "Không." Trì Sính cắn lỗ tai Ngô Sở Úy nhẹ giọng nói: "Không nỡ." Khi Trì Sính dừng lại, thân dưới vẫn còn cứng ngắc, nhưng Ngô Sở Úy đã mệt muốn chết, đây là lần đầu tiên hắn chân chính dừng tay vào lúc Ngô Sở Úy kêu dừng. Trừ rửa sạch người cho Ngô Sở Úy, bôi một vài thứ bảo vệ, Trì Sính còn hiếm khi dỗ y ngủ. Ngô Sở Úy khó được hưởng thụ, khi Trì Sính nhìn y chằm chằm, y thậm chí có cảm giác sợ hãi không tên, y cảm thấy Trì Sính đang dùng cảm xúc bất thường cho y biết: Xin lỗi, tôi chuẩn bị rời xa cậu rồi. Cho nên tuy cực kỳ mệt mỏi, Ngô Sở Úy lại ngủ không hề yên ổn. Tiếng vang nhỏ khi Trì Sính chỉnh kim đồng hồ y cũng nghe được rõ ràng. Khi trời sắp sáng, Ngô Sở Úy cảm thấy giường hơi lay động, híp mắt nhìn sang bên cạnh, Trì Sính đứng một mình ở cửa sổ hút thuốc. Trì Sính hút đã nửa tiếng, y nhìn chằm chằm nửa tiếng. Tôi đây khiến anh khó xử rồi sao? Nếu thật là thế, anh cứ nói thẳng, tôi sẽ không nói gì đi thẳng. Nghĩ thế, người lệ trong lòng Ngô Sở Úy "tự đa tình" kêu gào hu hu một trận. Đáng thương cho Trì Sính, đứng ở cửa sổ suy xét nên làm sao trị bệnh cho bà Ngô, lại biến mình thành kẻ phụ tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]