Qua rất lâu, Ngô Sở Úy mở miệng.
"Anh là của tôi."
Đôi mắt quét sạch ngàn quân của Trì Sính thoáng chốc trở nên dịu dàng, hai tay nâng má Ngô Sở Úy, cười trầm hai tiếng, vững vàng mở miệng: "Là của cậu."
Ngô Sở Úy lại bá đạo thêm một câu: "Anh không thể thao anh ta!"
Trì Sính dán miệng vào tai Ngô Sở Úy, khí tức thô kệch.
"Không thao cậu ta, chỉ thao cậu."
Vừa muốn có động tác tiếp theo, Ngô Sở Úy lại nghiêm túc ngăn cản, mở miệng cường điệu lần nữa.
"Khi anh thao tôi cũng không được nhớ đến anh ta."
Thằng nhóc này hôm nay sao nhiều lời như thế chứ?
Trì Sính bắt đầu khó hiểu: "Khi tôi thao cậu nghĩ đến cậu ta làm gì?"
"Trong lòng anh tự biết rõ! Tôi cảnh cáo anh, người ta dù có tài cũng không còn quan hệ với anh nữa, từ nay về sau bên tai anh chỉ có tiếng ca mỹ diệu của tôi. Thân thể người ta có tốt anh cũng đừng mong nhớ, vết thương ở cổ và ngực tôi mới là thứ anh phải quan tâm. Anh ta dù có can đảm cũng là chuyện của anh ta, anh không thể lấy thiếu tiết tháo của người khác làm tiêu chuẩn, bóp méo tự tôn tự ái của tôi theo khuôn khổ..."
Từ những lời cảnh cáo hoàn toàn không hiểu nổi này, Trì Sính nhìn ra được một chuyện, Khương Tiểu Soái không chỉ nhiều chuyện, hơn nữa còn là kẻ cuồng ảo tưởng.
Không muốn phá hoại không khí tốt đẹp, Trì Sính lại kéo chủ đề về, tay nắm lấy hai gò thịt trên mông Ngô Sở Úy, cố ý hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330185/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.