Trì Sính về chỗ ở, Nhạc Duyệt đứng trước cửa đợi, vẻ mặt lờ đờ, suýt nữa ngủ mất.
"Sao em lại đến?" Trì Sính hỏi.
Nhạc Duyệt ôm tay Trì Sính, tựa đầu vào vai hắn đi vào.
"Nhớ anh."
Vào nhà rồi, Trì Sính nhét kẹo đường đó vào một hộp gỗ, Nhạc Duyệt thấy thế hiếu kỳ, một người lãnh ngạo vô tình như Trì Sính sao lại cảm thấy hứng thú với trò này? Nhạc Duyệt đã rất lâu chưa được thấy kẹo đường này rồi, nhớ lúc còn nhỏ rất thích thứ này, hiện tại cầm lấy vẫn cảm thấy mới mẻ.
"Thật vui, anh mua ở chỗ nào thế?"
Trì Sính nhàn nhạt đáp: "Không phải mua, là một người anh em thổi cho."
"Oa?" Nhạc Duyệt rất kinh ngạc, "Anh còn có anh em có tài thế à?"
Nhạc Duyệt nói thế, quá trình thổi kẹo đường của Ngô Sở Úy lại hiện lên trong đầu Trì Sính, động tác nghiêm túc lại ngốc nghếch đó, tư thế ngạo khí không chấp nhận phê bình, càng nếm thì càng có vị đạo.
"Em cũng muốn." Nhạc Duyệt bắt đầu mở miệng.
Trì Sính tùy tiện đáp: "Bữa nào tôi lại bảo cậu ta thổi cho em một cái."
Nhạc Duyệt mỹ mãn gật đầu.
"Đúng rồi, tối mai ba mẹ tôi rảnh, cùng đi ăn cơm đi." Trì Sính nói.
Mắt hoa đào của Nhạc Duyệt lập tức hiện lên mấy phần vui sướng và khẩn trương: "Nhanh vậy sao? Gần đây em luôn thức khuya, khí sắc không tốt lắm." Nói rồi cầm gương lên soi: "Xong rồi xong rồi, còn có mụn nữa. Trì Sính anh mau xem giúp em đi, có phải nổi lắm không, khó coi lắm không?"
Trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap/1330119/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.