Alan thầm thở dài, hắn thông cảm quay lưng đi không nói chuyện, sau một hồi lâu Bùi Toàn bình ổn lại tâm tình, lạnh giọng nói: “Cảm ơn ngài đã để tôi có thể nói vài câu với nó.”
Alan thấp giọng cười: “Tôi cũng cảm kích ngài không xúc động, nói ra vài lời không nên nói với anh ấy.”
“Sớm muộn gì tôi và Bùi Nghiêu cũng gặp mặt.” Mắt Bùi Toàn vẫn còn đỏ, nhưng trong mắt đã không còn vẻ xúc động ban nãy, y trầm giọng nói: “Nó là đứa con duy nhất của tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không từ bỏ việc gặp mặt nó.”
Đứa con duy nhất…
Từ khi Bùi Toàn biến mất đã qua 30 năm, tuy Bùi Toàn có vẻ già dặn nhưng vẫn còn trẻ, muốn có thêm một đứa con nữa cũng không khó, bao nhiêu năm qua lại không thể có thêm một đứa con nữa… Alan chần chừ nói: “Tôn phu nhân…”
Bùi Toàn ngẩn ra một lát mới hiểu được, nói: “Vẫn còn sống, chẳng qua…. thân thể không tốt lắm, không thích hợp để sinh con.”
Alan không hỏi tiếp, năm xưa có thể trốn thoát khỏi trận bao vây tiêu diệt của quân chủ lực của Restine thì có nghĩ cũng biết được khó khăn thế nào, sau đó lại lưu vong 30 năm, có thể hiểu được những vất vả trong thời gian này, Bùi Toàn lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chưa bao giờ muốn có thêm đứa con nào khác, con trai của chúng tôi rất khỏe mạnh, nó vẫn sống tốt, không cần người khác thay thế nó an ủi chúng tôi.”
Alan gật đầu: “Sau này khi có cơ hội thích hợp… tôi sẽ nói rõ với Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-tinh-te/1322778/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.