Siêu tinh hạm của Alan đáp xuống một lúc lâu sau mới có đại biểu dân binh của Tara đến nghênh đón, quan lễ nghi của Alan tức giận bất bình, Alan lại cảm thấy chẳng sao cả, nếu là người khác muốn xây dựng căn cứ quân sự ở Chủ tinh hoặc Alice thì thái độ của hắn sẽ càng tệ hơn, Alan nói với quan lễ nghi: “Tặng những món quà chúng ta mang theo qua trước, nói với họ, đây là chút tấm lòng của Thái tử phi Điện hạ của chúng ta, Thái tử phi vô cùng bận rộn không thể rời khỏi Alice, chỉ có thể dùng chút quà nhỏ để bù lại nỗi tiếc nuối không thể tự mình đến.” Quan lễ nghi ngây ra, do dự nói: “Ngài nói đến những lá chắn năng lượng cơ giới trong khoang C sao?” Alan gật đầu: “Đương nhiên, chẳng phải trước đó đã nói rồi à? Lễ trước binh sau.” Quan lễ nghi hiểu ý cười, xoay người đi xử lý. Alan cúi đầu cười, trời cao Hoàng đế xa, không ai để ý những thứ này rốt cuộc là được tặng đi dưới danh nghĩa của ai, dùng vài thứ trong quốc khố để giành được danh tiếng tốt cho Bùi Nghiêu thì không thiệt chút nào. Alan mở cửa sổ ảo trong khoang thuyền, chuyển đổi ống kính quan sát kỹ địa mạo đặc thù ở sao Tara, nhìn từ góc độ của Alan bề mặt của sao Tara giống như vùng đất nứt nẻ, khe núi nào cũng sâu không thấy đáy, Alan kéo màn ảnh gần lại, loáng thoáng thấy được các công trình xây dựng còn có sông ngòi dưới khe núi sâu thẳm. “Đã bàn giao xong rồi.” Không lâu sau quan lễ nghi quay về, cúi người nói, “Đại biểu dân Tara rất bất ngờ, bọn họ vô cùng cảm kích thiện ý của ngài và Thái tử phi Điện hạ, ngài muốn gặp bọn họ không?” Alan nhẹ nhàng lắc đầu, quan lễ nghi nhìn qua theo ánh mắt của Alan, nhẹ giọng nói: “Phóng xạ trên mặt đất quá lớn, nếu không có trường hợp đặc biệt gì thì bọn họ sẽ không đi lên, chính vì sinh sống dưới mặt đất quanh năm nên màu da của người Tara vô cùng trắng, nhưng rất kỳ quái, bọn họ cũng không vì vậy mà sinh bệnh, đương nhiên cũng có thể liên quan đến điều kiện chữa bệnh vẫn tính là tốt ở đây.” Alan có chút đăm chiêu, lát sau nói: “Đừng vội bàn với bọn họ chuyện khai khoáng, hôm nay chỉ tặng quà của chúng ta trước, không cần nói việc khác.” Quan lễ nghi gật đầu, Alan im lặng nhìn cửa sổ ảo, hỏi: “Trú quân của Thượng tướng Bark ở đâu?” “Ở chỗ cách đây không xa.” Quan lễ nghi nhập tọa độ, không lâu sau nơi ở của trú quân hiện lên trên cửa sổ ảo, Alan nhìn các lều trướng bao lại giống như mấy ngọn núi nhỏ thì buồn cười hỏi: “Bọn họ không ở dưới mặt đất?” Quan lễ nghi cười: “Đa số mọi người vẫn quen sinh hoạt trên mặt đất hơn.” Alan gật đầu: “Bảo người của chúng ta cũng qua đi.” “Chúng ta cũng qua?” Quan lễ nghi nhíu mày, “Điện hạ, tinh hạm của chúng ta đủ lớn, có thể chứa quân sĩ gấp 10 lần hiện giờ sinh hoạt ở trong này.” Alan lắc đầu, không cho phép phản bác: “Không cần, trên tinh hạm chỉ chừa lại các kỵ sĩ của Cận vệ doanh là được, người còn lại tối nay sẽ rời tinh hạm.” Chuyện liên quan đến an toàn của Alan, quan lễ nghi không thể không góp thêm lời khuyên: “Xin ngài hãy suy xét lại…” Quan lễ nghi chần chừ hạ thấp giọng: “Ngài biết đấy, Thượng tướng Bùi Toàn có thể vẫn ở Tara, ngài… hẳn ngài chưa quên chuyện trên tàu Ngọc Trai năm xưa chứ?” Alan cười: “Đương nhiên chưa quên, đi đi, trong lòng tôi có tính toán.” Quan lễ nghi hết cách, đành phải đi sắp xếp. Alan quay về đứng trước cửa sổ ảo, nhìn núi đá đủ loại màu sắc bình thản cười, không nới lỏng cảnh giác, sao Bùi Toàn đến chứ. Bark ở sao Tara gần nửa năm còn không phát hiện ra Bùi Toàn, có thể thấy Bùi Toàn có ý né tránh bọn họ, Alan không quen với đời sống ở đây, tìm một người ở Tara chẳng khác nào mò kim đáy biển, vậy chỉ có thể đợi Bùi Toàn đến tìm mình. Từ khi Thượng tướng Bark rút đi dân Tara đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Chủ tinh lại phái Hoàng Thái tử đến, bên này tin tức không nhạy, không ít người còn cho rằng Hoàng Thái tử vẫn là Anthony, vì việc này nên trong nửa tháng ở sao Tara gây ra không ít chuyện cười, tính tình của Alan lại tốt hiếm thấy, chẳng hề tức giận về việc này, mà ngược lại còn lấy việc này ra trêu chọc chính mình, Alan rất ít khi nhắc đến chuyện khoáng sản, trái lại rất có hứng thú với văn hóa độc đáo của Tara, cũng rất quan tâm đến cuộc sống của người dân Tara, người không biết còn cho rằng Alan đến thăm hỏi dân chúng ở tinh hệ phía xa. “Hôm nay đại biểu dân binh Tara tặng không ít tinh thạch đặc sản của bọn họ.” Quan lễ nghi của Alan dâng một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đến, cung kính nói, “Sau khi được gọt giũa, loại tinh thạch này sẽ lấp lánh trong suốt, chiếu sáng rực rỡ, vì là thứ riêng có của Tara, hơn nữa lượng khai thác ít, cho nên giá trị cũng vô cùng đắt đỏ, tuy những viên này vẫn là đá thô, một hộp như vầy… chắc cũng là giá trên trời.” Alan nhận lấy nhìn thoáng qua rồi trả cho quan lễ nghi: “Cất kỹ, khi về giao cho thợ thủ công bảo họ mài thành nút áo cho Thái tử phi dùng.” Quan lễ nghi cười: “Chắc cũng chỉ có Thái tử phi Điện hạ mới có thể dùng được loại nút áo đắt tiền thế này.” Alan bình thản cười không nói chuyện, quan lễ nghi vừa cất hộp vào két sắt vừa nói: “Lúc vừa đến nhìn ra được bọn họ có địch ý với chúng ta, không ngờ mới mười mấy ngày thái độ của họ đã thay đổi nhiều như vậy, đây đều là công lao của ngài… Người dân Tara vô cùng kính yêu ngài, thậm chí có người hỏi kỵ sĩ của chúng ta khi nào ngài có thể chính thức kế vị.” Alan cười nói: “Lời này đừng nói đến nữa, Alston đã đủ kiêng kị tôi rồi.” “Chuyện dặn cậu hôm nay đã làm chưa?” Alan nhìn quan lễ nghi, trong mắt lóe qua u quang, “Chuẩn bị xong chưa?” Lòng quan lễ nghi trầm xuống, gật đầu, Alan yên tâm, quan lễ nghi lại vô cùng lo lắng, nhịn không được nói: “Điện hạ, vẫn là…” “Suỵt…” Alan phất phất tay, “Đi đi, hôm nay tôi mệt, muốn ngủ sớm.” Quan lễ nghi hết cách, đành phải lui xuống, khi rời khỏi khoang chính, cậu không xác nhận khẩu lệnh như bình thường, chỉ chờ cửa khoang khép lại rồi rời đi. Vào đêm, khu trung tâm tinh hạm chỉ còn một mình Alan. Nửa đêm, Alan mở cửa sổ ảo, lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ xuất thần, hắn chuyển đối góc độ không ngừng, điều chỉnh tiêu điểm nhiều lần, dùng cửa sổ ảo chụp mấy tấm hình, qua góc độ đặc thù, 12 vầng trăng sáng tạo thành một hình trái tim, Alan hài lòng cười, gửi ảnh cho Bùi Nghiêu, cũng gửi kèm một câu: Ánh trăng Tara, hy vọng sau này có thể cùng thưởng thức với anh. Lúc đánh xong chữ cuối cùng, cửa khoang chính phát ra một tiếng động rất nhỏ. Alan tiếp tục gửi ảnh đến thiết bị truyền tin của Bùi Nghiêu, đóng cửa sổ ảo, ngồi lại trên sofa. Nút đèn trên bảng điều khiển của cửa khoang chính nhảy lên điên cuồng, Alan đột nhiên nhớ đến lúc trên tàu Ngọc Trai, mình chịu không nổi sự đau khổ của kỳ phát tình, nên chỉnh độ ấm trong khoang xuống mức thấp nhất, lúc ấy Bùi Nghiêu cũng xâm nhập hệ thống khoang của hắn không khách khí như vậy, Alan thầm cười khẽ, cha nào con nấy mà. Có lẽ đã chờ đợi lần gặp mặt này quá lâu, có lẽ trên người của vị khách không mời ngoài cửa có quá nhiều cảm giác tương đồng với Bùi Nghiêu, khi người tới mở cửa khoang thuyền thành công xuất hiện trước mặt Alan, lòng Alan bình tĩnh dị thường. Người tới cầm một khẩu QJY-089 Bùi Nghiêu quen dùng trong tay, họng súng nhắm thẳng Alan, ánh mắt Alan bình tĩnh, hắn mỉm cười nói: “Thượng tướng Bùi Toàn.” Người tới dừng lại, lập tức tháo xuống bao trùm đầu, một mái đầu hoa râm lộ ra dưới lớp trùm đầu, y tháo mắt điện tử xuống, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, lẳng lặng hành quân lễ, “Hoàng Thái tử Điện hạ.” Ánh mắt Alan phức tạp, nếu không nhớ sai, năm nay hẳn Bùi Toàn vừa đúng 99 tuổi, nếu xét theo tuổi tác của y mà nói… vẻ ngoài của y có chút tang thương quá mức. Dáng người Bùi Toàn vẫn tốt, nhìn ra được vẫn mang cái rắn rỏi của thời thanh niên, so với trên hình hắn nhìn thấy thì y đen hơn nhiều, cũng gầy hơn nhiều, nơi đầu mày có thêm mấy nếp nhăn sâu, tóc của y cạo rất ngắn, nhưng có thể nhìn ra đã gần bạc hết, Alan thầm hít sâu một hơi, những việc Bùi Toàn trải qua mấy năm nay, có lẽ nhiều hơn mình tưởng tượng. Alan chào lại một quân lễ, “Mời ngồi.” Bùi Toàn thuần thục xoay khẩu súng quang tử trong tay trái một vòng, nói: “Không cần, hôm nay tôi đến cũng không phải để trò chuyện với ngài, Điện hạ, ngài không quản xa xôi đến Tara, hẳn không phải để giải quyết tranh chấp khoáng sản gì phải không?” Bùi Toàn dùng ánh mắt sắt như dao nhìn Alan từ đầu đến chân một lần, hỏi: “Ngài gấp gáp gặp tôi như vậy, là muốn làm gì?” “Tôi chỉ muốn xác nhận ngài thật sự vẫn còn trên nhân thế.” Alan mỉm cười, “Năm xưa ngài bị người ta bán đứng, suýt nữa vong mạng, đây là tổn thất của Đế quốc.” Bùi Toàn cười lạnh: “Ngài sớm đã khẳng định tôi vẫn còn sống, nếu không sẽ không hưng sư động chúng chạy đến đây. Rốt cuộc là con trai của Alston, nói dối đến mức ngay cả bản thân mình cũng tin được.” Sau khi bị nhìn thấu ngay tận mặt Alan cũng không cảm thấy xấu hổ, hắn bình thản cười: “Bị ngài phát hiện rồi… Quả thật, tôi đã xác định ngài vẫn khỏe mạnh, lần này đến chỉ là muốn gặp ngài.” Họng súng của Bùi Toàn vẫn nhắm thẳng vào mình, Alan cố gắng làm tinh thần của mình tập trung hơn một chút, tiếp tục nói: “Ngài là phụ thân của người tôi yêu, tôi sắp thành hôn với anh ấy, tôi cảm thấy tôi cần phải gặp mặt ngài một lần.” Nhắc đến Bùi Nghiêu, vẻ mặt của Bùi Toàn hơi thả lỏng, Alan nghĩ một lát rồi nói: “Nói nhiều mấy lời dễ nghe chắc ngài chỉ cảm thấy tôi giả dối, vậy tôi nói thẳng… tôi hy vọng có thể nhận được sự đồng ý của ngài.” “Lúc biết ngài vẫn còn sống, việc tôi lo lắng nhất là ngài sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa tôi và Bùi Nghiêu.” Giọng điệu của Alan bình thản, hắn chậm rãi nói, “Dựa vào những việc Alston đã làm với ngài, ngài muốn báo thù thế nào cũng không quá đáng, thù hận này có lẽ cũng sẽ liên lụy đến tôi, từ nhỏ tôi đã có vô số kẻ thù chính trị, sớm đã không quan tâm đến những chuyện này, nhưng ngài không giống với bọn họ… ngài có thể dễ dàng ảnh hưởng đến Bùi Nghiêu.” Alan nhìn Bùi Toàn, ánh mắt kiên định: “Tôi muốn cùng Bùi Nghiêu bạc đầu đến già, cho nên không thể không giải quyết mầm tai họa tiềm tàng này.” “Vậy trực tiếp nói rõ với Alston, bảo ông ta giết tôi chẳng phải tốt hơn sao?” Bùi Toàn cười mỉa mai, “Không muốn giết tôi, chắc vẫn cảm thấy tôi có ích phải không? Hoàng Thái tử, ngài đã nóng vội muốn làm Hoàng đế?” Câu nào của Bùi Toàn cũng đánh vào điểm chết người, Alan dưới họng súng nhịn không được thất thần, nếu Bùi Nghiêu cũng có mấy phần lệ khí của Bùi Toàn thì tốt rồi, sẽ không đến mức bị thứ như Anthony bắt nạt, khi mình không bên cạnh anh ấy cũng không cần lo lắng cho anh ấy thế này. “Tôi vẫn rất sốt ruột.” Chuyện dễ nhận thấy, Alan cũng không phản bác, gật đầu nói, “Không muốn công khai bí mật của ngài quả thật có nguyên do này bên trong, chẳng qua phần nhiều vẫn là băn khoăn về Bùi Nghiêu, nếu anh ấy biết sống chết của ngài có liên quan đến tôi, vậy hết thảy mọi thứ tôi khổ tâm gầy dựng trước đó đều hóa thành bọt nước.” “Cho dù kế hoạch có chu đáo chặt chẽ bao nhiêu cũng đều có khả năng bị bại lộ, liên quan đến Bùi Nghiêu nên tôi không dám mạo hiểm bất cứ điều gì.” Alan cười với Bùi Toàn: “Chỉ cần có Bùi Nghiêu ngày nào, tôi sẽ nhường nhịn ngài vô hạn ngày đấy, cho nên giữa tôi và ngài, người đối mặt với họng súng vĩnh viễn là tôi.” Ánh mắt sắc bén của Bùi Toàn nhìn chằm chằm Alan, Bùi Toàn không hề phát hiện vẻ nói dối trong mắt của Alan, hai vị Thái tử Điện hạ và Thái tử phi Điện hạ ân ái hòa thuận là chuyện cả Đế quốc đều biết, lúc trước Bùi Toàn cũng không mấy tin tưởng, nhưng nhìn hiện giờ… Bùi Toàn hơi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Vậy được, hôm nay tôi giữ ngài làm con tin, chắc có thể giải quyết vấn đề giữa tôi và Alston nhanh thôi.” Alan gác tay lên tay vịn sofa, cười nói: “Ngài cảm thấy Alston rất quan tâm đến tôi à?” Alan không chắc có phải Bùi Toàn đang thăm dò mình hay không, lại nói: “Tôi đã nói rồi, chỉ cần có Bùi Nghiêu, tôi sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến ngài, tùy ngài đi, tuy rằng tôi không cho rằng ngài sẽ làm thế… nếu không ngài cũng sẽ không đến đây một mình, chẳng phải sao?” Bùi Toàn im lặng không lên tiếng, Alan cúi đầu cười: “Nếu tôi đoán không sai, mục đích của tôi và ngài không khác nhau lắm nhỉ… đều muốn xác nhận mức độ coi trọng của đối phương dành cho Bùi Nghiêu.” Alan nhìn Bùi Toàn, sau một lúc lâu nói: “Bùi Nghiêu sinh ra trên chiến hạm của ngài, sau khi biết nói không lâu đã được dẫn về Chủ tinh, sau đó ngài không gặp anh ấy được mấy lần, lúc anh ấy 7 tuổi…” Alan ngưng một thoáng rồi tiếp tục nói: “Tuy Bùi Nghiêu là cô nhi, nhưng tâm lí của anh ấy rất lành mạnh, không có tính cách cực đoan thường thấy ở những đứa trẻ mồ côi con liệt sĩ, từ nhỏ đến lớn anh ấy đều sống rất sung túc… tuy rằng trong mắt tôi cuộc sống của anh ấy hơi vất vả, nhưng Bùi Nghiêu vẫn cảm thấy đó rất bình thường, lòng kiên định và sự điềm tĩnh một người đàn ông nên có, anh ấy đều có.” “Thú lượng tử của anh ấy là một con rồng.” Alan cười dịu dàng, “Khi anh ấy 9 tuổi đã thức tỉnh, tôi còn có ảnh lúc đó của anh ấy… Một cậu nhóc và một chú rồng vàng khá béo ngồi cùng nhau, mặt sau là ảnh của ngài và phu nhân.” Vành mắt của Bùi Toàn bỗng đỏ lên, y cắn chặt răng, tay cầm súng quang tử hơi run lên. “Bùi Nghiêu dựa vào công trạng của mình để đứng ở vị trí hiện nay, anh ấy quen chịu đựng, chưa bao giờ oán trách điều gì, số mệnh cho anh ấy cái gì anh ấy nhận cái nấy, anh ấy đi đến hôm nay không phải dễ dàng.” Alan rũ mắt, “Anh ấy yêu tôi, yêu nhiều hơn ngài tưởng tượng, tôi không cố ý uy hiếp, nhưng bây giờ anh ấy đang rất hạnh phúc, tôi hy vọng ngài đừng hủy hoại chút an nhàn không dễ có này của anh ấy.” Bùi Toàn cố gắng kiềm nén nước mắt, lúc đang muốn nói gì đó thiết bị truyền tin của Alan đột nhiên sáng lên! Alan không cài đặt bất cứ xác nhận nào đối với cuộc gọi của Bùi Nghiêu, trong khoảnh khắc có cuộc gọi đến thiết bị truyền tin tự động kết nối, giọng của Bùi Nghiêu ở đầu bên kia thiết bị truyền tin hơi dồn dập… “Điện hạ? Vô cùng xin lỗi tôi vừa mới họp không thấy truyền tin, ngài… đã ngủ chưa?” —- Tóm lược chương này là… ba của anh ấy không thích tôi:))) Đọc mấy đoạn cuối cảm động dễ sợ ;_____; Bùi Nghiêu là tất cả của Alan đấy ba Bùi Toàn ơi: (((
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]