Chương trước
Chương sau
Chương 2504:
“Diệp Minh, nói anh thích eml”
Diệp Minh, nói anh thích em đi.
Diệp Minh khựng lại, chăm chú nhìn cô.
Hà Băng khẽ cựa quậy, điều chỉnh tư thế, to gan dạng chân trên vùng đùi bền chắc của anh: “Diệp Minh, nói anh thích em, ngày đó ở trong bệnh viện anh đã hứa sẽ cho em câu trả lời, em biết anh thích em, bây giờ em muốn nghe anh chính miệng nói với em.”
Diệp Minh cảm thấy trong cổ họng giống như lăn qua than lửa, mỗi câu mỗi một chữ của cô đều mang vô tận dụ hoặc, như lời nguyền từ từ dẫn dắt anh, để anh nói thích cô.
Cô nói, cô biết anh thích cô.
Trong đôi mắt sáng ấy đều là vẻ kiêu ngạo khoe khoang, đôi mắt ấy quá xán lạn, Diệp Minh đã cảm thấy hai mắt mình đều bị phỏng rồi, người đàn ông luôn đi về phía trong bóng tối phía trước, cô là phong cảnh xinh đẹp nhất anh gặp qua giữa hàng hà những tia sáng diệu kì.
Chu Siêu nói rất đúng, cô nguy hiểm.
Thế nhưng, anh đã trầm mê.
“Hà Băng, anh thích em.” Ở trong ánh mắt cô, anh nghe được thanh âm mình.
Anh nói, anh thích cô.
Hà Băng nhướng mày, mặt cong mày cười: “Thích đến bao nhiêu?”
Cái này…
“Thích đến có thể trao tính mạng mình cho em.” Diệp Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
Hà Băng đã cảm thấy anh thực sự là một thẳng nam, không biết dỗ ngon dỗ ngọt, mở miệng ngậm miệng tất cả đều là “mạng của anh về sau là của em” “có thể trao tính mạng mình cho em”, thế nhưng không còn cách nào, cô chính là thích, thích đến chết.
Hà Băng nhìn anh, trong mắt nhộn nhạo một vũng nước xuân mềm mại:
“Diệp Minh, em cũng thích anh, vô cùng thích, nếu như anh hỏi em có thích đến bao nhiêu, em cũng không biết, thế nhưng em nghĩ… nếu có một ngày anh không còn ở đây nữa, em nhất định sẽ đi cùng với anh, dù cho trên trời hay dưới cõi nhân gian, em đều sẽ tìm được anh, tuyệt đối sẽ không để anh cô đơn, sẽ không để anh một mình.”
Chỗ sâu nhất trong trái tim Diệp Minh trong nháy mắt bị đánh trúng, bên trong tạo nên từng vòng sóng rung động, bắp thịt cả người buộc chặt, cứng rắn giống như một khối sắt: “Băng Băng, em không để ý chuyện của anh và Lý Kỳ nữa ư?”
Hà Băng thÌm hừ lạnh một tiếng, đương nhiên chú ý, ngày mai cô sẽ vả mặt con kỹ nữ trà xanh không biết xấu hô kia, đê cho tât cả mọi người thây bộ mặt dối trá của ả.
Đáng thương Diệp Minh còn không biết chân tướng, anh rù rì khẽ nói: “Băng Băng, anh biết anh không có tư cách yêu cầu sự tha thứ của em, thế nhưng nếu như em tha thứ cho anh một lần này, về sau anh nhất định sẽ dùng cả đời tới trả, anh sẽ đối tốt với em.”
Hà Băng không nói gì, thế nhưng cô dùng hành động thực tế biểu lộ, cô ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Minh, dùng sức hôn lên đôi môi mỏng của anh, để anh cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.
Hai bàn tay siết chặt lấy, giữ lấy thắt lưng mềm khóa cô thật chặt trong lòng, Diệp Minh bắt đầu đánh trả.
Thê nhưng rât nhanh thân thê to lớn của anh đột nhiên chấn động, nguy rồi, anh lại phát nghiện.
Nhanh chóng mở mắt, anh liền đẩy cô gái trong ngực ra.
Hà Băng bị ép rời khỏi đôi môi mỏng của anh, trên môi anh còn sáng lên vệt nước, được cô hôn: “Diệp Minh…”
Cô khẽ gọi anh một tiếng.
Cho tới nay Diệp Minh không hề muốn để cô chứng kiến dáng vẻ bết bát không chịu nổi như thế của anh: “Hà Băng, trời khuya lắm rồi, em nên trở về phòng mình đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.