Chương trước
Chương sau

Chương 225:
 
Mạc lão phu nhân ra vẻ thần bí vỗ tay CÔ: “Quản Quán, hôm nay bố và mẹ kế của cháu tới. Bà cố ý đề bác Phúc lộ mặt. Sân khấu kịch này đã dựng sẵn cho cháu rồi, còn việc nên hát thế nào thì dựa vào cháu rồi.”
 
Nên hát thế nào…
 
“Bà nội, ý của bà là?”
 
Mạc lão phu nhân khen ngợi mà gật đâu.
 
Lúc này cửa lớn mở ra, một thân hình cao lớn rơi vào tắm mắt. Mạc Tuân quay về rôi.
 
Lê Hương nhớ tới cái mác gắn trên người anh, trai bao, ngôc ngêch đáng yêu, tiểu tam… cô liền không thể nảo mà nhìn thẳng vào người đàn ông này nữa.
 
Mạc Tuân đang đứng ở trước cửa thay giày, sau đó bước những bước trậm ôn vào phòng khách. Đôi mắt sắc lạnh như chim ưng của anh nhìn Lê Hương và lão phu nhân, cuối cùng dừng trên người bác Phúc. Anh khẽ mím môi, rõ ràng là có chút không vui.
 
Bác Phúc như ngồi trên nệm kim, hận không thể cao giọng mà nói một câu: Thiếu gia, là lão phu nhân hại tôi đáy!
 
Mạc Tuân cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc, sau đó ngồi xuông sô pha. Anh nhẹ nhàng lên tiêng: “Bác Phúc.”
 
Bác Phúc bị chỉ đích danh mà mí mắt giật một cái, vội nhìn lão phu nhân: Lão phu nhân!
 
“Bác Phúc, tôi nhớ hậu hoa viên có một cây chanh, chanh trên cây thưởng hết cho ông đấy, tối nay ông ăn hết đi!”
 
Cái gì?
 
Thưởng cho ông một cây chanh?
 
Bác Phúc nghiêng đầu, nhìn ngơ ngác cây chanh ở hậu hoa viên đó.
 
Trên cây toàn là quả chanh vàng óng…
 
Bác Phúc đã già rồi, sợ nhất là ăn chua. Đừng nói là ăn nguyên một cây chanh, cho dù chỉ một quả, cũng có thể chua chết ô ông rôi.
 
Bác Phúc: Thiếu gia, hay là tôi quỳ tạ tội với cậu vậy?
 
Bác Phúc lại nhìn lão phu nhân lần nữa: Lão phu nhân, cứu tôi!
 
Mạc lão phu nhân lén nhìn bác Phúc một cái, ý là bình tính, đừng hoảng!
 
Sau đó bà hiền từ mà nhìn Mạc Tuân: “Hàn Đình, bác Phúc lớn tuổi rồi, sao mà ăn hết nguyên cây chanh được. Hay là ăn nửa cây nhé?”
 
BSIG loniiorl 0 Mạc Tuân nhìn Mạc lão phu nhân một cái: “Cháu quên mắt là bà nội cũng rất thích ăn chanh, hay là bác Phúc một nửa, bà nội một nửa, thế nào?”
 
Mạc lão phu nhân dùng lực mà võ bàn một cái: “Bác Phúc, cái này là ông không đúng TỒi. Chúng ta làm sai thì phải dũng cảm chịu trách nhiệm. Một cây chanh đều là của ông đấy.”
 
BS2GIPHUG: su Lúc này Lê Hương cong môi, cô vươn tay ra nắm lấy vạt áo Mạc Tuân: “Bà nội, bác Phúc, Hàn Đình đùa với mọi người thôi… Mạc tiên sinh, đúng không?”
 
Mạc Tuân nhìn vào đôi mắt lắp lánh đen nhánh của cô. Bây giờ cô đang ngắng khuôn mặt nhỏ lên, chớp đôi mi dài nhìn anh, có ý câu xin.
 
Mạc Tuân chau mày.
 
Lê Hương vội nâng mặt, hôn lên má anh một cái.
 
Án đường anh khí của Mạc Tuân liền dịu lại, anh thở dài nói: “Nếu thiều phu nhân đã lên tiếng rồi thì lần này bỏ đi.”
 
Mạc lão phu nhân vội nhìn bác Phúc, có ý đòi công: Đã nói là không sao rồi mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.