Chương trước
Chương sau
“Anh Hàn, anh nhanh qua đây, nhanh lên một chút, không thì em sẽ giận đấy” Nhiễm Nhiễm giả bộ tức giận làm nũng nói.

Trương Hàn lận nữa nhượng bộ, hắn lên giường, năm ở vị trí mép giường: “Nhiễm Nhiễm, anh hiện tại ở cạnh em, em có thể an tâm ngủ”

“Dạ” Nhiễm Nhiễm lật cả người, tới gân Trương Hàn, sau đó chui vào trong ngực hắn.

Trương Hàn nhìn cô ta một cái.

Nhiễm Nhiễm còn vươn tay dùng sức ôm lấy vòng hông lớn của hăn, cả người dán thật chặt vào trên người hãn. Trương Hàn liền nói ngay: “Nhiễm Nhiễm, em làm sao vậy, ôm ngủ như vậy không thoải mái lãm, em thả ra, một mình ngủ đi”

Nhiễm Nhiễm nghĩ, cô ta phải cùng Trương Hàn gạo nâu thành cơm, sau đó đề Trương Hàn đi phẫu thuật, để cho cô ta mang thai, chỉ khi CÓ con mới có thê làm cho cô ta có cảm giác an toàn.

Tay Nhiễm Nhiễm theo vòng hông lớn của hắn leo lên, mê luyễn xoa Khuôn mặt tuần tú ấy: : “Anh Hàn, em cảm thầy hai người ôm nhau ngủ chung rât thoải mái mà”

Nói rồi ngón tay. Nhiễm Nhiễm rơi vào bờ môi mỏng của hắn, muốn hôn môi hắn.

Trương Hàn cũng không biết mình là bởi vì quá mệt mỏi hay là nguyên nhân gì, nói chung hắn không hè có chút suy nghĩ gì ở phương diện kia, hắn quay đầu tránh:

“Nhiễm Nhiễm, bây giờ cơ thể em còn chưa lành, vẫn là chờ một chút đi”

Lại là cơ thể không tốt, chẳng lẽ mỗi lần hắn đều phải dùng lý do này qua loa tắc trách cô?

“Anh Hàn, em đã khỏe rồi, bác sĩ cũng nói em đã hoàn toàn bình phục, chúng ta nhiều năm không gặp, lẽ nào anh không muôn em sao, anh Hàn?”

Trương Hàn vươn tay đầy cô ta: “Nhiễm Nhiễm, hiện tại khuya lắm rồi, vân là nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

“Hừ” Nhiễm Nhiễm lúc này sinh khí: “Anh Hàn, mỗi lần anh đều mượn cớ này mượn cớ nọ không chạm vào em, có phải anh không muốn chạm vào em, có phải anh đã ghét bỏ em đã không phải thân trong sạch không?”

Nói rồi Nhiễm Nhiễm liền chảy nước mắt, uất ức nức nở nói: “Năm đó nếu như không phải VÌ cứu anh, em sao có thê rơi xuông trong tay kẻ xâu, em bị dẫn vặt nhiêu năm như vậy không ngừng trốn chạy, chỉ là vì muốn gặp anh Hàn”

“Nhưng anh đã ghét bỏ em, anh ghét bỏ em bần, em biết rồi, anh đã thay lòng, anh ở bên ngoài có phải đã có những người phụ nữ khác rồi hay không, có phải anh đã không thích em nữa không?”

“Nếu như Vậy, vậy em không cần ở chỗ này nữa, anh đề người mới vào ở đi! Em hiện tại đi liền, em đã không nơi nương tựa rồi, không bằng chết đi cho xongl”

Nhiễm Nhiễm phát huy bản lĩnh một khóc hai nháo ba đòi chết vô cùng nhuần nhuyễn.

Trương Hàn không hề có lực chống lại, hắn vô cùng áy náy với Nhiễm Nhiễm, đời này hắn đã không còn cách nào phụ. Nhiễm Nhiễm.

Hắn vươn tay ôm vai Nhiễm Nhiễm, nín nhịn dỗ cô ta: “Nhiễm Nhiễm, em nói gì thế, sao anh lại chê em được, anh yêu em còn không kịp, em yên tâm, anh sế chăm sóc em cả đời, tuyệt không làm cho bắt luận kẻ nào thương tổn em”

“Thật vậy chăng?” Nhiễm Nhiễm khóc hỏi.

“Đứa ngốc, đương nhiên là thật”

Trương Hàn thay cô ta lau nước mắt.

Nhiễm Nhiễm nhào vào trong ngực hắn, sau đó ngắng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hản.

Lần này Trương Hàn không từ "chối, mà là thuận thê đặt Nhiễm Nhiễm xuông giường, hắn bắt đầu vươn tay cởi cúc áo Nhiễm Nhiễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.