Râật nhanh, chuyên xe cuối đến trạm dừng, cửa xe mở ra, Mạc Họa dự định nhìn trạm dừng, thế nhưng Lâm Mặc vươn tay, trực tiếp kéo cô xuống xe.
Mạc Họa nhận ra, cái ngõ hẻm nhỏ này là đường trở về nhà cậu, trước đây cô đã tới một lần, cậu dám mang cô về nhà.
“Lâm Mặc, buông tay, tôi không muốn đến nhà cậu, tôi muôn trở về nhà mình!” Mạc Họa xoay người rời đi.
Thế nhưng Lâm Mặc đột nhiên chống tay lên tường, dáng vẻ đau khổ.
Mạc Họa dừng bước, nhanh chóng xoay người: “Này, Lâm Mặc, cậu làm sao vậy, có phải cậu lại giả bộ hay không, cậu đừng có gạt tôi nữa!”
Lâm Mặc không nói lời nào, thế nhưng sắc mặt cậu rất yêu ớt, dáng vẻ nhíu mày không lên tiêng không giống như là giả bộ.
Mạc Họa mềm lòng, Ngô Trạch Vũ nói cậu mấy ngày này đêu đắm mình trong rượu chè, cơ thể làm bằng sắt cũng không chịu được, hiện tại chị Lâm đi mất, bỏ cậu một mình ở nơi này, cô căn bản không bỏ lơ cậu được.
Mạc Họa đi tới bên người cậu, ngón tay trắng ngần kéo lại ông tay áo cậu, lắc lư vài cái: Lâm Mặc, cậu sao vậy, có phải thân thê khó chịu hay không?”
Lâm Mặc quay đầu nhìn cô, lúc này chạm phải. đôi mắt †o sáng của cô gái, ánh mắt của cô vừa có linh khí vừa sạch sẽ, hiện tại đầy tràn lo lắng và quan tâm cho cậu. Lâm Mặc gật đầu: “Dạ dày hơi khó chủ”
“Vậy tôi dìu cậu, ngươi kiên trì đi mây bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-sung-nhanh-con-kip/3328245/chuong-2870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.