Chương trước
Chương sau
Cát Thành không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng, bài thi lần này khó như Vậy, Lâm Mặc làm sao có thể thi trọn điểm toàn bộ?”

“Đúng vậy, bài thi lân này khó như vậy, Lâm Mặc vậy mà thi trọn điểm ượ”

“Hơn nữa, hiệu trưởng dành vị trí thi duy nhất của cuộc thi lập trình số học cho Lâm Mặc, đây cũng chính là nói.. môn sở trường nhất của Lâm Mặc phải là số học”

“Trời ạ, Lâm Mặc rốt cuộc là người nào 2?”

“Bây giờ nghĩ lại, cậu ây vào Nhật Trung một cách quái lạ, hiệu trưởng ba lần bốn lượt che chở cậu ây, đều cũng có nguyên nhân”

“Lẽ nào Lâm Mặc thâm tàng. bắt lộ, chúng ta đều bị biểu hiện giả dối của cậu ây lừa, kỳ thực cậu ấy là một thiên tài?”

Mọi người nghị luận ầm ï, đều cảm thây Lâm Mặc hiện tại chỉnh là một câu đó.

Sắc mặt Cát Thành khó coi đến cực hạn, hắn vẫn luôn có dự cảm không lành, hiện tại dự cảm này rốt cục đã linh nghiệm, cuộc tranh tài này hắn thua, hơn nữa thua thành một Ð nên cười.

“Hiệu trưởng! Hiệu trưởng, thầy đã đến rồi!" Lúc này hiệu trưởng Dương đi đến.

Các học sinh đều vây lại, bao gôm cả chủ nhiệm lớp, bọn họ không kịp chờ đợi hỏi: “Hiệu trưởng, lân sát hạch này Lâm Mặc không thi môn sô học, các môn khác đều là

trọn điểm, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lâm Mặc rốt cuộc có lai lịch ra sao?”

Hiệu trưởng Dương biết không dồi gạt được, kỳ thực ông không muốn lừa gạt, trước đây ông dụ dỗ Lâm.

Mặc đến Nhất Trung đã hao phí rất nhiều thời gian và tỉnh lực, thê nhưng Lâm Mặc quá khiêm tồn, trước khi vào Nhất Trung muôn ông bảo mật lai lịch của cậu.

Bây giò là Lâm Mặc tự mình tham gia sát hạch nhát chiến thành danh, cũng không phải là ông để lộ bí mật.

Hiệu trưởng Dương cười khoát tay áo: “Tôi biết mọi người đều rất tò mò với Lâm Mặc, lúc trước chuyện Lâm Mặc vào Nhất Trung có rât nhiêu phỏng đoán, tôi đây sẽ không lừa gạt mọi người nữa, Lâm Mặc căn bản cũng không phải học sinh kém, trí thông minh của trò ấy khác hăn với với thường, là một thiên tài sô học”

Lời này hạ xuống, đám người khiếp sợ ngay cả tròng mắt đêu sắp rót xuống, thì ra Lâm Mặc thật sự là một thiên tài.

Nếu như không đoán sai, cậu còn là một thiên tài biên thái.

Cát Thành cảm giác cả thế giới đều huyền ảo, người hắn vẫn luôn coi thường nhân lại là một thiên tài chữ số IQ cao, thảo nào Lâm Mặc ở trước mặt hẳn lớn lối như vậy, các trò khiêu khích lúc trước của hãn ở trong mắt Lâm Mặc nhất định rất nực cười, Lâm Mặc nhất định là xem hắn là tên hè rôi.

Cát Thành mặt xám như tro tàn, cuộc tranh tài này hắn đơn giản là tự tìm đường chết, thua rõ đầu rõ đuôi.



Rất nhanh, trường học liền công bố thứ hạng toàn trường, treo trên bảng vàng danh dự, Lâm Mặc đứng đầu còn dùng bút đỏ đánh dấu, làm toàn trường vây xem.

Vưu Linh cảm thây. khó tin, cô ôm cánh tay Mạc Họa: “Họa Họa, đây là thật sao, tất cả mọi người đều nói Lâm Mặc là một thiên tài, đã truyền khắp tất cả trường danh tiếng rồi, còn có rất nhiều người muốn chiêm ngưỡng phong thái thiên tài Lâm Mặc đó.”

Mạc Họa biết Lâm Mặc nhát chiến thành danh, đây là vinh dự cậu có được, cô hãnh diện vì cậu, tự hào vì cậu. Nhưng Vưu Linh lại nói: “Họa Họa, Lâm Mặc này thâm sâu quá, cậu ây.

rõ ràng là một thiên tài, còn giả bộ là một học sinh kém không phải trốn học thì ngủ gật lừa chúng ta, thực sự quá ghê tởml”

Mạc HọA Hàng mi run lên, Vưu Linh đã nói đến trọng điểm, Lâm Mặc là cố ý.

Cậu cố ý khá rõ ràng.

Đêm hôm đó cô có một bài toán không biết làm, cậu ở trên vở vẽ hình nhắc nhở cô, nhưng cậu nói cậu chỉ tùy tiện vẽ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.