Chương trước
Chương sau
“Chị Họa Họa, chị đến đây rồi thì em nhất định phải chăm sóc chị thật tót, lát nữa chúng ta lấy máu xét nghiệm một cái, xem có phải nhiễm virus cảm hay gì rồi không”

Lấy máu xét nghiệm......

Nghe bốn chữ đó, Mạc Họa liền chau mày, cô kéo tay Có Vũ, đáng thương nói, “Vũ Vũ, chị khỏe mà, có thê đừng lấy máu không, chị sợ kim.”

“Không thể” Cố Vũ trực tiếp từ chối, “Chị Họa Họa, chị phải mạnh mẽ lên!”

Mạc Họa từ nhỏ đã sợ kim, lần này cô muốn khóc, Bên kia, Ngô Trạch Vũ chạy tới, “A Mặc, sao cậu không đi, nhìn cái gì thê?”

Ngô Trạch Vũ theo ánh mắt Lâm Mặc nhìn lại, rất nhanh thì ở hành lang phía trước thấy được Mạc Họa và Cố Vũ. Ngô Trạch Vũ biết ngay mà, cậu ta biết giữa Lâm Mặc và Mạc Họa nhất định có chuyện, cũng chỉ có Mạc Họa mới có thể khiến Lâm Mặc không nhúc nhích được nửa bước. “A Mặc, tôi đi vào phòng trông chị trước, lát rồi cậu vào” Ngô Trạch Vũ đi.

Ngày hôm nay Lâm Mặc mang theo chị gái Lâm Bắt Nhiễm nhập viện kiểm tra; chuẩn bị phẫu thuật, sắp xếp chị ở trong phòng bệnh rồi làm xong xuôi thủ tục nhập viện, Lâm Mặc liền thấy Mạc Họa, cho nên, cậu dừng bước.

Ngày hôm nay Mạc Họa mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo cardigan màu trăng sữa, mái tóc đen thanh thuần xõa xuông, đập vào mặt là cảm giác thiếu nữ non mêm.

Bên người Mạc Họa là Có Vũ, Có Vũ nhỏ hơn cô vài tuổi, So với vẻ đẹp ngày càng nây nở tựa như nước của Mạc Họa, Cô Vũ lại mang vẻ đẹp ngây thơ.

Hai cô bé chỉ đứng ở nơi đó, liền trở thành phong cảnh đẹp nhất.

Lâm Mặc nhìn Mạc Họa, cô vươn ngón tay níu cô tay kéo. Cố Vũ, mi tâm chau, ngắng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu lớn chừng bàn tay, cũng không biết cô đang cầu xin cái gì, nhưng thực sự là dáng vẻ đang làm nũững.

Cô đang làm nũng.

Lâm Mặc cũng không biết bản thân đứng ở chỗ này nhìn bao lâu, hiện tại đây đầu›cậu đều là nêu như cô có thê làm nũng với cậu một lần thì......

Yết hầu Lâm Mặc khẽ động.

Lúc này y tá hộ lên, “Mạc Họa, Mạc Họa qua đây lây máu.” Mạc Họa đứng dậy toan chạy.

Thế nhưng Có Vũ lanh mắt kéo Mạc Họa lại, lôi cô đến chỗ lấy máu, “Chị Họa Họa, không được chạy, đến lượt chị lấy máu rồi!”

Cố Vũ còn vô cùng chu đáo xắn ống tay áo Mạc Họa lên. LụG Hồa “Chị Họa Họa, ngoan nào, nghe lời, lát nữa em mua kẹo que thưởng cho CHIẾU Lây máu xong, kết quả rất nhanh đã có, chỉ là cảm mạo thông thường, bác sĩ kê thuốc.

Hai cô bé đi ra đại sảnh bệnh viện, “Chị Họa Họa, chị ở đây chờ em, em mua kẹo que cho chị.

Có Vũ chạy thật nhanh, cô bé nhớ kỹ phía trước có một cái siêu thị.

Mạc Họa từ nhỏ đã sợ tiêm, mỗi lần tiêm, mẹ đều sẽ thưởng cho cô một cây kẹo que.

Cây kẹo que này đại biểu cho tình yêu và dũng khí, nên Cố Vũ cũng muôn thưởng Mạc Họa một cây.

“Này, Vũ Vũ, khỏi cân đâu em” Mạc Họa muốn gọi Có Vũ, thế nhưng Có Vũ đã chạy xa.

Mạc Họa chỉ đành ngồi ở tại chỗ đợi, hàng mi nhỏ dài thống xuông, tâm tình cô rất là hạ, bởi vì cô cảm giác chỗ bị tiêm thực sự rất đau, gần đây cô ăn phải hạn hay ‹ sao ây, chuyện xui xẻo nào cũng xếp hàng kéo đến.

Rất nhanh, trong tầm mắt rủ xuống xuât hiện một đôi giày thê thao kiểu nam màu trăng, có người tới.

Mạc Họa ngắng đầu, thấy được Lâm Mặc.

Là Lâm Mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.