Chương trước
Chương sau
“Cô ta thích Lâm Mặc thì thôi, sao còn lại thông đồng với đàn anh Cát Thành của chúng ta chứ, chúng ta cũng nhìn ra được đàn anh Cát Thành rất thích cô ta, cô ta vậy mà bắt cá hai tay, thực sự không biết xấu hổ”

Những nữ sinh này đã sớm đồ kị Mạc Họa rồi, hiện tại chờ cợ hội đến liền muôn kéo Mạc Họa xuông bục cao mà xỉa xói.

Mạc Họa không có biểu cảm gì, từ một khắc cô đứng ra kia trở đi cô cũng biết bản thân sẽ trở thành mũi dùi của dư luận, không sao cả, cô không quản được miệng người khác, cũng sẽ không bị lời đồn làm tốn thương.

Mạc Họa chuẩn bị rời đi.

Nhưng một giây kế tiếp hàng mi cô run lên, bởi vì phía trước xuất hiện một thân ảnh anh tuấn, Lâm Mặc tới. Lâm Mặc vậy mà đã trỏ về!

Ai cũng không nghĩ tới cậu sẽ trỏ lại nhanh như vậy!

Bên người Lâm Mặc là Ngô Trạch Vũ, Ngô Trạch Vũ chỉ vào mây nữ sinh, đang bàn tán kia Cười nói: "Này mây cô, chính là nói máy cô dây, vừa rôi các cô đang nói cái gì

đây, ở sau lưng bôi nhọ người khác sao thú vị được, qua đây nói cho chúng tôi nghe một chút đi”

Máy nữ sinh kia không ngờ bản thân lại bị bắt tại trận, bọn họ nhìn về phía Lâm Mặc, chỉ thấy cặp mặt phượng kia bị lưu hải che kín khuất sau tóc mái nhỏ .vụn của Lâm Mặc chậm rãi híp lại liếc bọn họ, ánh mắt kia bất động thanh sắc, lại giống. như vực sâu khát máu, khiến người †a run lẫy bẩy.

Có một nữ sinh nhát gan sợ quá hét lên một tiếng, xoay. người bỏ chạy.

Những nữ sinh khác cũng cuống quýt chạy theo.

“Này, mấy cô đừng chạy, chạy cái gì, chăng lẽ PT: tôi ăn thịt mây cô được chác?” Ngô Trạch Vũ nhai kẹo cao su cười nói.

Những nữ sinh kia đã mát hút, hiện trường chỉ còn lại Lâm Mặc Mạc Họa và Ngô Trạch Vũ.

Lâm Mặc đút hai tay trong túi quần, trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách đứng nghiêm, đôi mắt Đan Phượng rơi vào trên khuôn mặt nhỏ của Mạc Họa, lẳng lặng nhìn. Mạc Họa tránh ánh mắt của cậu, cô nhắc chân, từng bước một tiến lên.

Mắt thấy, hai người càng ngày càng gân.

Sau đó, lướt ngang qua.

Mạc Họa cũng chưa từng liêc đên Lâm Mặc, hoàn toàn xem cậu thành một người xa lạ hoặc là không khí, trực tiếp lướt ngang qua cậu.

Lòng hóng chuyện đang hừng hực trong lòng Ngô Trạch Vũ nhanh chóng tan biên, cậu ta đã nhạy cảm ngửi được vi diệu giữa hai người, “A Mặc, chuyện dì thế, Mạc hoa khôi sao không đề ý tới cậu nữa, các cậu cãi nhau à?”

` Lâm Mặc khép mắt, không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cậu, cậu cũng không nói gì.

Trong bệnh viện.

Hôm nay là cuôi tuân, Cô Vũ thật sớm đã dẫn Mạc Họa tới trong bệnh viện, Mạc Họa thật sự bị cảm, cơ thể khó chịu.

“Chị Họa Họa, thể chất chị không tệ mà ta, trước đây hiếm khi bị cảm, trong khoảng thời gian này nhiệt độtrong ngày cũng chênh lệch không lớn, chị đang yên lành sao tự nhiên bị cảm?” Có Vũ nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra nguyên nhân Mạc Họa bị cảm.

Mạc Họa yên lặng ngồi trên ghế dài ở hành lanh, cơ thê của cô là mẹ một tay điều lý, hoàn toàn khỏe mạnh, lần này cũng không biết làm sao nữa, đột nhiên bị cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.