7.
Sau khi nói xong, bước ra cổng trường tôi liền thấy hối hận.
Tôi vỗ vỗ đầu mình không nhịn được mà hối hận, con mẹ nó như thế nào liền không thể nhịn một chút, lúc nào đó cũng có thể tìm cơ hội tẩn họ một trận mà?!
Như thế nào liền một hai phải đấu với nhau chứ!
Kỳ thi cuối kỳ còn mấy tháng, nếu tôi có thể vượt qua Khâu Đình thì không phải là thần luôn rồi sao?
Óc heo óc heo óc heo! Tôi thầm mắng chính mình. Đến thời điểm về đến nhà, tôi vẫn rầu rĩ không biết nên làm gì.
Nếu phải đi tự nhận mình là chó, tôi thà chết còn hơn.
Thời điểm tôi đang khó chịu, mẹ tôi bỗng mở cửa:
" Như Như à, ra ngoài một chút đi! Ân ca ca của con tới nè!"
Tôi không kiên nhẫn nói: “Cái gì Ân ——”
“Ân Tu Thừa?!”
Tôi đứng phắt dậy, doạ mẹ tôi sợ hãi.
" Phải lễ phép một chút chứ! Con còn không ra tiếp đón Ân ca ca của con đi."
Thật tốt quá!
Tôi lao vụt ra ngoài, đẩy mạnh cách cửa.
“Ân ca ca! Anh đã đến rồi!”
Ân Tu Thừa đang ngồi trên sô pha nhà tôi.
Hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bóng lưng của anh, cả người đều mạ lên một tầng mơ hồ viền vàng, đẹp đến có chút không chân thật.
Nghe được thanh âm, anh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt đào hoa hơi hơi nhíu lại, có chút hứng thú nói:
“Mặt trời mọc từ hướng Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-hoc-tra/2900389/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.