Chương trước
Chương sau

Vết thương nặng nhất trên người Nhạc Chiếu là ở chân, bị chém một vết rất sâu, gãy cả xương, tuy không chết, nhưng đối với "tiểu thiếu gia" được che chở từ nhỏ như hắn mà nói, là một đả kích tâm lý rất lớn.
Kể từ khi được cứu trở về, hắn luôn thất thần, đêm nào cũng gặp ác mộng, người như cây hành, mấy ngày ngắn ngủi đã gầy sọp đi. Trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại đôi mắt, giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, dường như lại bị cuốn vào ký ức kinh hoàng của đêm hôm đó.
Cù Thành ngồi ở một bên không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa mà bỏ vào miệng, tiện tay bóc một quả cam đưa cho Nhạc Chiếu, "Ăn chút gì đi, không cần phải sợ, đây là địa bàn của bang Thanh Long, đám người kia không dám làm gì đâu. Nếu như em đã khỏe, chúng ta nói về chuyện đêm đó đi."
Nhạc Chiếu nhắm mắt lại, lông mi dày không ngừng run rẩy, "Có thể đừng nói tới chuyện xảy ra đêm đó không... Giờ nhớ lại em vẫn cảm thấy sợ."
Cù Thành xoa xoa trán, đứng lên, "Được rồi, tiểu Nhạc, hôm nay tình trạng của em không được tốt, chúng ta không cần phải nói nữa, em dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Lần sau, anh trở lại thăm em."
Nhạc Chiếu siết chặt ga trải giường, vẻ mặt đầy không cam lòng, thân hình cao gầy dưới lớp chăn, trông có chút đáng thương, "Từ Từ Niên không bị thương gì cả, nhìn thấy em và A Cường sắp chết còn muốn xoay người bỏ đi. Mặc dù cậu ấy cứu em, em rất biết ơn, nhưng em bị thương thành ra như vậy, hôm nay anh mới đến thăm em một lần, thời gian còn lại thì chăm sóc Từ Từ Niên, anh có lương tâm không hả?"
"Em coi anh như người nhà của mình, anh Thành, nếu như hôm nay không phải em đòi muốn gặp anh, anh còn định ở bên cạnh Từ Từ Niên sao !?"
"Câm miệng, tiểu Nhạc, em tùy hứng quá rồi đấy!"
Cù Thành trầm giọng nói, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn không cần thiết, cũng không muốn giải thích tình trạng cơ thể của Từ Từ Niên với bất kỳ ai, "Thân thể em ấy có bị thương hay không, cùng anh ở bên cạnh ai, không liên quan gì đến nhau. Em ấy không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải cứu em, thậm chí vì việc này mà còn suýt chút nữa mất mạng, em tự hỏi lương tâm mình đi, em có tư cách nói lời này sao?"
"Em tùy hứng?" Nhạc Chiếu cười gượng, đập ván giường ngồi dậy, "Em biết anh thích cậu ta, cho nên em đáng đời bị xếp ở sau, cái này em nhận, không nên so đo với ân nhân của mình, em cũng tự biết mình. Nhưng nếu không phải anh phớt lờ, không để ý đến em, mặc kẻ phản bội trong bang hại em thành như thế này, thì bây giờ em cần phải ở bệnh viện sao?"
Lời nói của Nhạc Chiếu giống như một lưỡi lê đâm thẳng vào tim Cù Thành, khiến sắc mặt hắn nháy mắt trầm xuống.
Đúng vậy, nếu không phải do hắn làm chưa đủ tốt, đã không dính líu đến Từ Từ Niên, cũng không để Nhạc Chiếu bị ám hại, thậm chí làm mất mạng của một người anh em.
"Đúng vậy, em bị ám hại, có trách nhiệm của anh, anh xin lỗi em về chuyện này, đảm bảo sẽ không có lần sau. Nếu không anh không còn mặt mũi nào đi gặp anh Long nữa, nhưng em một câu kẻ phản bội hai câu kẻ phản bội, rốt cuộc là ai? Em phải nói cho anh một lý do thuyết phục chứ?"
Sắc mặt của Nhạc Chiếu hơi dịu lại, hít một hơi thật sâu, lúc sau mới nói: "Em không biết, nếu em biết, em đã không sơ ý như vậy."
Cù Thành không nhịn được, hừ cười, "Lý do em còn không đưa ra được, còn muốn anh tin trong bang có kẻ phản bội sao?"
"Em không nói đùa, là thật! Em nghe người của bang Khôn nói, nếu anh không tin có thể hỏi A Cường!" Nhạc Chiếu vò đầu bứt tai, nghĩ đến ký ức đẫm máu đêm đó, không kiềm được run lên cầm cập.
"A Cường, cậu ấy chết rồi."
"Cái... Cái gì?" Nhạc Chiếu đột nhiên mở to mắt, hồi lâu cũng không định thần lại.
"Anh nói A Cường chết rồi. Đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì chỉ có em mới biết. Nếu em không chịu nói thật, không ai có thể đảm bảo rằng lần sau em có bị đuổi gϊếŧ nữa hay không."
Cù Thành ánh mắt sâu thẳm, đường nét trên khuôn mặt kéo căng, Nhạc Chiếu vừa mở miệng, một giọt nước mắt không báo trước rơi xuống ga trải giường, một tay che nửa khuôn mặt.
"Sớm biết ... sớm biết như vậy, đánh chết em cũng không để cậu ta ra ngoài với em."
Cù Thành đưa khăn giấy cho hắn, hắn lau mặt, cuối cùng cũng kiềm chế được nỗi sợ hãi, từ từ nhớ lại.
"Hôm đó, em định đi mua đồ ăn khuya, bởi vì em mới trở về, không quen với nơi này nên A Cường nói muốn ra ngoài cùng em. Lúc đó muộn lắm rồi, em không có xe nên đã mượn một chiếc trong bang, nghĩ đi nhanh rồi trở về. Ai ngờ gặp mấy chục người trên đường, chặn em và A Cường lại, không nói lý do gì đánh chúng em ngất xỉu."
"Lúc em tỉnh dậy, đã thấy mình bị trói trong một tòa nhà nhỏ rồi. Ban đầu em tưởng chỉ là một vụ cướp bình thường, cho bọn chúng một chút tiền là được, nhưng ai ngờ cách một cánh cửa em chính tai nghe bọn người kia nói mình là người bang Khôn. Còn nói có gián điệp báo rằng em là em trai anh Long, chỉ cần bắt cóc em, bang Thanh Long sẽ loạn cả lên, đến khi đó người nằm vùng của bọn họ sẽ khích bác ly gián, lừa anh đến cứu em. Một mũi tên trúng hai con nhạn, phá vỡ hoàn toàn huyết mạch của bang Thanh Long."
"Em chính tai nghe thấy người đó nói có gián điệp của họ trong bang Thanh Long? Lúc đó, em và A Cường chỉ cách họ một bức tường, vậy tại sao em chắc chắn rằng bọn họ không phải cố ý nói cho em nghe?" Cù Thành cau mày hỏi.
Nhạc Chiếu tự giễu cười, "Anh thật sự cho rằng em ngốc sao? Người khác nói gì cũng tin, không nghi ngờ chút nào?"
"Trong bang, ngoại trừ anh và mấy người thân tín ra, rất ít người biết em đã đến thành phố S. Trong khoảng thời gian này, em đều ở trong khách sạn, không khác gì người bình thường. Những người không biết nội tình, căn bản không thể liên kết em với bang Thanh Long được. Hơn nữa, hôm đó chuyện em ra ngoài mua đồ ăn khuya, chỉ có em, A Cường và một số anh em giúp mượn xe biết. Nếu không phải có nội gián tiết lộ hành tung của em, làm sao bọn chúng biết em đã mượn chiếc xe nào? Sau đó phục kích chính xác chỗ em muốn đi chứ?"
Cù Thành nhướng mày rơi vào trầm tư, điếu thuốc trong tay chuyển động, tần suất giống như thần kinh não hắn đang hoạt động lúc này vậy.
"Có tổng cộng bao nhiêu người biết em mượn xe ngày hôm đó?"
Nhạc Chiếu lắc đầu, "Em không biết, những việc này đều do A Cường làm giúp em, em không biết gì cả, đến khi mượn được xe em lập tức lái đi, đâu có nghi ngờ gì. Nhưng em nhớ trên chiếc xe có logo bang Thanh Long, hẳn là xe dùng chung trong bang, không phải xe tư nhân."
Cù Thành nheo mắt lại, lộ ra một tia sắc bén, tuy rằng trên mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Nếu chắc chắn đó là xe trong bang, muốn mượn ra ngoài phải có chữ ký của đại ca trong khu mới lấy được, thủ tục ở giữa rất rắc rối, không phải chốc lát là có thể làm được. Nhưng nghe giọng điệu Nhạc Chiếu nói, đêm đó mượn xe không tốn sức chút nào, chứng tỏ có người có quyền lực rất lớn giúp Nhạc Chiếu.
Trong bang Thanh Long, ngoài hắn và Từ Từ Niên ra, người có quyền lực như vậy đếm trên đầu ngón tay, trong đó có cả A Tứ.
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Cù Thành trở nên lạnh lẽo, nếu A Cường còn sống thì mọi chuyện dễ dàng giải quyết rồi, nhưng lại chết không có đối chứng, mọi chuyện đều là lời một phía từ Nhạc Chiếu, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Hít một hơi, hắn mặt không chút thay đổi đứng lên, "OK, anh biết rồi, chuyện này cứ giao cho anh xử lý, em không cần suy nghĩ nhiều, dưỡng thương cho tốt. Anh còn có việc phải làm, lần sau trở lại thăm em."
Nhạc Chiếu thấy hắn không chút lưu luyến quay đầu đi, vội vàng kéo lấy tay hắn, "Anh Thành, anh còn tới thăm em không? Em không có nói dối anh, trong bang nhất định có kẻ phản bội, lần này bọn họ không gϊếŧ được em. Mục tiêu tiếp theo có thể là anh, anh nhất định phải cẩn thận."
Cù Thành quay đầu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy trên cánh tay lộ ra ngoài của Nhạc Chiếu đầy những vết bầm tím, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, làn da trắng nên càng rõ nét.
"Cánh tay của em bị làm sao vậy?"
Nhạc Chiếu hơi sửng sốt, nhận ra cánh tay của mình lộ ra ngoài, vội vàng kéo ống tay áo xuống che lại, lắc đầu nói, "Bị thời điểm họ bắt cóc làm bị thương, không nghiêm trọng bằng vết thương ở chân, không vấn đề gì."
Liệu những tên bang Khôn kia có đủ kiên nhẫn dùng dao đánh liên tục vào chỗ không trí mạng như bên trong khuỷu tay không?
Cù Thành nhíu mày, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì bị thương của Nhạc Chiếu, không nói thêm gì nữa, gật đầu xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Để lại một mình Nhạc Chiếu, xa xa nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, bất giác nắm chặt tay.
***
Nhà cũ Từ gia, ngày thứ 15 phạt quỳ.
A Vĩ bê thức ăn thừa đẩy cửa tiến vào, Từ Tân Niên quỳ yên tại chỗ không nhúc nhích, cả người giống như cái xác không hồn, không có chút phản ứng nào với cánh cửa đang rộng mở sau lưng.
A Dũng bên cạnh đi vào liếc mắt nhìn, cười giễu một tiếng, "Tên nhóc này mấy ngày gần đây ngoan hẳn, ban đầu lúc lúc mở cửa cứ xông ra ngoài như một con chó điên, hận không thể biến thành con ruồi chui từ trong khe cửa ra, bây giờ mở toang cửa hắn cũng không phản ứng, xem ra thật sự biết sợ rồi."
"Chưa chắc, nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết này của hắn còn có thể gây nên sóng gió gì, tao nói chứ một chiêu này của anh Từ quá lợi hại rồi, nếu như tao bị người khác bắt được nhốt ở trong phòng tối, mỗi ngày ngoại trừ quỳ dập đầu với người ch*t thì không thể làm gì khác, còn không bằng tự s*t cho rồi, cũng khỏi phải bị người ta tra tấn lúc đang sống sờ sờ."
"Mày xem cái bộ dạng ăn hại này của hắn, cho hắn con dao chưa chắc đã dám tự s*t, chẳng qua quỳ mấy ngày, bây giờ đã không chửi mắng, đánh lại nổi nữa rồi, thật sự cmn không phải là đàn ông."
A Vĩ cười haha, mang cơm đi vào đá Từ Tân Niên một cái, "Này, chó ch*t, ăn cơm đi."
Từ Tân Niên bỗng nhiên bị đá một cái ngã ra đất, sắc mặt trắng bệch, đã gầy quắt thành bộ xương khô.
"Đừng cmn cố làm ra vẻ, mau chóng quỳ hẳn hoi, mày mà không quỳ thì đừng mơ được ăn cơm."
"Tôi... tôi quỳ... tôi quỳ ngay đây... đừng đánh tôi..." Từ Tân Niên hoảng loạn bò dậy quỳ trên đất lần nữa, sợ hãi run bần bật, "Đừng đánh tôi... đừng đánh tôi..."
A Vĩ và A Dũng nhìn nhau cười chế nhạo, sau đó lại đạp hắn ngã, Từ Tân Niên vội vàng quỳ lại, sau đó lại bị đạp ngã, mấy tên vệ sĩ giống như đang chơi đùa, giày vò Từ Tân Niên sống không bằng chết, cuối cùng hai gối khuỵu trên đất, "Tha cho tôi... tôi sẽ quỳ nghiêm chỉnh..."
"Cmn đúng thật là con chó ch*t, loại không bằng cầm thú như mày chỉ xứng làm chó, nói, mày có phải là chó ch*t không? Nói thật thì hôm nay cho mày ăn cơm."
Một bàn chân giẫm lên đầu Từ Tân Niên, hắn đã vứt bỏ toàn bộ giãy giụa, ánh mắt đờ đẫn gật đầu như cái máy, "Tôi là chó ch*t... tôi không bằng cầm thú... cho tôi ăn cơm.... cầu xin các anh..."
Mấy ngày đầu hắn còn biết phản kháng kịch liệt, mấy vệ sĩ nhìn hắn càng náo loạn lại càng muốn dạy dỗ hắn, nhưng bây giờ hắn đã nghe lời, đê tiện không bằng con chó, bọn họ cũng mất đi hứng thú giày vò hắn, hất đổ bát cơm, tất cả đồ ăn đều đổ ra đất, chế giễu nói, "Mày đã tự nhận mình là chó, bát cơm của người có lẽ mày cũng không dùng đến, vậy liếm như chó mà ăn đi."
Nói xong hai người cười lớn rời đi, đóng cửa phòng rầm một tiếng.
Từ Tân Niên nằm bò trên đất, ánh mắt đờ đẫn dần dần tiêu tán đi, biến thành oán hận dữ tợn ngập tràn, hắn không nhúc nhích, tứ chi chạm đất, tóc và mặt đều bị canh rau đổ tràn trên nền nhà thấm ướt sũng, đồ ăn bốc lên một mùi thiu nhàn nhạt, hắn biết rõ ăn vào là mùi vị gì.
Từ Tân Niên bò dậy, lau nước canh rau trên mặt, ngón tay hắn mài trên đất chảy ra máu tươi, hòa lẫn với canh rau tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt, cắn chặt môi, hắn dùng ngón tay nhét từng chút cơm vào miệng, mắt đỏ như máu, đối mắt với di ảnh của Từ lão gia tử ở đối diện, lộ ra nụ cười thâm độc.
Hắn sẽ không chịu thua, tuyệt đối không!
Ăn cơm chẳng qua chỉ là vì có thể sống sót, hắn nhất định sẽ trốn thoát khỏi chỗ này, tự tay gi*t ch*t Từ Từ Niên, cũng khiến hắn nếm thử mùi vị sống không bằng chết!
Sau bữa trưa, các vệ sĩ trông giữ nhà cũ Từ gia tranh thủ lúc rảnh rỗi, tụ lại chém gió với nhau.
Phía bên kia cánh cửa là nơi giam giữ Từ Tân Niên, giọng nói của bọn họ rất lớn, cách một gian phòng cũng có thể nghe thấy gần như rõ ràng.
"Này, bọn mày đã từng gặp con trai bảo bối nhà anh Thành chưa?"
"Con trai bảo bối nào, đứa nhóc gọi là Oa Oa ý hả? Nó không phải con trai anh Từ sao?"
Người kể chuyện cười thần bí, "Nói thì nói như thế, nhưng anh Thành yêu thương cục cưng bảo bối này không ít hơn người cha ruột là anh Từ một tí nào, mấy ngày trước lúc tao thay ca, đi nhà trẻ đón con gái tan học, mấy lần nhìn thấy anh Thành tự mình đi đón cục cưng bảo bối kia, cách đối xử này ngay cả cha ruột cũng không làm được đâu?"
Một câu nói khiến mọi người xung quanh kinh ngạc một phen, "Mỗi ngày anh Thành bận rộn như vậy còn tự mình đi đón Oa Oa? Tao cứ tưởng dựa vào giá trị bây giờ của anh Từ với anh ấy sẽ trực tiếp đưa đứa nhỏ đến nhà trẻ nội trú quý tộc cơ. Lời này của mày là thật hay giả đấy, có đáng tin không?"
"Haizzz, chuyện này tao khoác lác làm gì, chính là cái nhà trẻ Hòa Bình ở Thành Đông đó, không tin hôm nào bọn mày tự đi xem, tao đã thấy mấy lần rồi, chẳng qua thời gian gần đây trong bang không được yên ổn lắm, anh Từ lại nằm viện nữa, anh Thành chạy hai bên có lẽ không có thời gian đích thân đi làm rồi."
"Rốt cuộc trong bang thế nào rồi?" Có người nhỏ giọng thăm dò, "Tao thấy gần đây nhân sự có sự thay đổi lớn, cảm giác như sắp xảy ra chuyện lớn."
Lúc này có người cảnh giác nhìn tứ phía, hạ thấp giọng nói, "Lần trước tao không cẩn thận nghe được điện thoại của khu vực đại ca, nghe nói trong bang chúng ta có kẻ phản bội."
"Xuỵt!" A Vĩ cảnh giác giơ ngón trỏ lên, liếc liếc về phía bên cạnh, "Bên trong còn nhốt một tên đấy, bọn mày nói chuyện cẩn thẩn một chút, loại chuyện này có thể nói bậy sao?"
A Dũng cười giễu một tiếng, thông qua khe cửa nhìn vào trong, Từ Tân Niên đang yếu ớt quỳ bò trên đất, nửa sống nửa chết, yên lặng giống như ngay cả hơi thở cũng không có.
"Nhìn thấy chưa, bộ dạng bây giờ của hắn, nghe thấy thì có thể làm gì chứ? Dù sao hắn đã biến thành một con chó ch*t do anh Từ nuôi, có mấy anh em chúng ta trông giữ, không xảy ra việc gì đâu."
Một đám người đều biết Từ Tân Niên đã biến thành một bộ xác ch*t di động, hiểu rõ hắn không thể gây lên sóng gió cũng không có gì đáng sợ, tiếp tục tám chuyện không chút cố kỵ.
Lúc này điện thoại của A Vĩ vang lên, sau khi hắn ra ngoài nhận điện thoại xong, trở lại cắt ngang cuộc trò chuyện của nhóm người, "Được rồi, bọn mày đừng tám nhảm nữa, lúc nãy tao vừa mới nhận được mệnh lệnh của anh Tứ, anh Thành muốn chúng ta cùng trở về họp, dù sao nơi này nhất thời cũng sẽ không có chuyện gì lớn, để hai người tao với A Dũng ở lại đây là được, những người khác trở về bang phái trước đi."
A Vĩ là thủ lĩnh ở đây, bình thường phía trên có mệnh lệnh gì đều là hắn đến truyền đạt, đám vệ sĩ nà vừa nghe lời này cũng không nhiều lời, đều hiểu rõ gần đây bang Thanh Long không yên ổn, cũng rất tích cực phối hợp điều động, sau khi uống cạn nốt tí rượu trong chén, tốp năm tốp ba rời khỏi khu nhà cũ.
Buổi chiều, ánh nắng chiếu vào nhà lớn Từ gia, A Vĩ và A Dũng ở lại trông coi buồn chán canh giữ ở cửa.
A Dũng vươn vai, ngáp một cái, "Mệnh lệnh này thật là kỳ quái, trước đó không phải anh Từ còn nói phải tăng cường người bên này sao, sao đột nhiên rút đi nhiều người như vậy, chỉ còn lại hai người chúng ta?"
A Vĩ nhún nhún vai, "Có lẽ trong bang thật sự có kẻ phản bội, anh Thành không muốn để người cố định canh giữ nơi cố định nhỉ? Ai biết được, dù sao bên trên nói gì chúng ta nghe cái đó, bộ dạng bây giờ của Từ Tân Niên, hai người chúng ta còn không chế trụ nổi một mình hắn chắc?"
"Cái này, àiiii... buồn ngủ rồi, tao chợp mắt một lúc, có chuyện mày gọi tao nhé."
A Dũng ngáp một cái, chui vào một gian phòng nhỏ bên cạnh ngủ trưa, A Vĩ một mình canh giữ Từ Tân Niên ở cửa, nhàn nhã chơi điện thoại.
Toàn bộ nhà cũ Từ gia cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh dao động của đồng hồ.
Vào lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra một trận rêи ɾỉ thở gấp, tiếp đó là tiếng va đập ầm một cái.
A Vĩ bỗng chốc cảnh giác đứng lên, nhìn vào trong khe cửa, nhìn thấy cả người Từ Tân Niên không ngừng run rẩy, trợn mắt quát một tiếng, "Chó ch*t cmm làm gì đấy!? Quỳ được rồi!"
Từ Tân Niên không có bất kỳ phản ứng nào, tiếp tục phát run trên đất giống như bị co giật, hai chân không chịu được lập tức nghiêng sang một bên, xông lên trước mặt, lúc này trong miệng đầy máu....
Lần này A Vĩ bị dọa sợ rồi, Từ Từ Niên đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể tùy tiện gi*t ch*t hắn, nếu như con chó ch*t này mất mạng trong ca trực của mình, há chẳng phải hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!?
Thầm mắng một tiếng, hắn đẩy cửa phòng đi vào, đến gần nhìn một cái mới phát hiện, mặt sàn chỗ Từ Tân Niên quỳ toàn là máu, hắn vẫn cứ run rẩy, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm trần nhà, trong miệng nói khùng nói điên, "Cứu... cứu mạng! Đừng... đừng gϊếŧ tôi!"
Hắn vừa nói xong một câu trong miệng lại sặc ra một ngụm máu, A Vĩ không kiên nhẫn chửi một câu, đi tới kéo hắn lên, "Mày cmn lại muốn chơi trò gì đây? Vừa mới yên tĩnh mấy ngày lại muốn ăn đòn phải không?"
Từ Tân Niên nói không ra lời, ánh mắt trợn trừng gắt gao nhìn phía trước, bỗng nhiên sặc ra một ngụm máu, cổ nghiêng một cái, hai mắt mở trừng trừng ngã xuống đất, trong nháy mắt đã tắt thở.
A Vĩ bị dọa sợ, dùng tay đặt ở dưới mũi hắn, thật sự không còn bất kỳ hô hấp nào.
"Này! Đừng có mà giả bộ ch*t, mau chóng đứng lên quỳ cho cẩn thận!"
"Có nghe thấy không! Cmn quỳ cẩn thận cho tao!"
Đạp mấy cước, Từ Tân Niên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, gắt gao trừng mắt nhìn trần nhà, toàn thân cứng ngắc.
Lần này A Vĩ sợ thật rồi, sợ tên này cứ thế mà ch*t đi, không có cách nào báo cáo lại với Từ Từ Niên, đi tới khom lưng vác Từ Tân Niên lên, lúc này đột nhiên cảm thấy trước mắt lóe sáng, sau đó một đôi tay lạnh như băng bịt chặt miệng hắn, một miếng thủy tinh sắc bén đã đâm vào cổ họng của hắn.
"! !"
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi A Vĩ kịp phản ứng, cổ đã tuôn đầy máu, hắn vươn tay túm chặt Từ Tân Niên, nhưng chưa đến một nốt nhạc, đã lập tức tắt thở.
Từ Tân Niên thở hổn hển, im lặng cười nhìn A Vĩ đã chết, phun ra bọt máu do vừa nãy tự cắn vào lưỡi, giữ chặt cánh tay bị cố tình cắt để ngụy trang hiện trường máu me đầm đìa, chầm chậm, hắn từng bước từng bước đứng dậy, cả hai đầu gối đều phát run, nhưng cuối cùng hắn cũng đứng dậy được...
Mảnh thủy tinh là do trước đó hắn cố ý làm vỡ khung ảnh rồi bí mật giấu vào trong giày, mặc dù bị đánh một trận, nhưng đổi được thứ vũ khí sắc bén như vậy, hắn cảm thấy cũng rất xứng đáng.
Đợi lâu như vậy, hận lâu như vậy, hôm nay cũng chờ được lúc bang Thanh Long ra tay trừ khử kẻ phản bội, hầu hết vệ sĩ đều bị chuyển đi, Cù Thành bôn ba chạy qua chạy lại hai bên, Từ Từ Niên lại phải vào bệnh viện, quả thực giống như ông trời cũng đang giúp hắn!
Hắn chậm rãi thích ứng đứng lên, hai chân vừa tê vừa đau đớn run run, nhưng hắn không quan tâm đến nữa, vươn tay mở cửa căn phòng đã nhốt hắn hơn nửa tháng, nhích từng chút một đi ra ngoài.
Còn có tên vệ sĩ A Dũng ở cách vách đó, hắn không thể thiếu cảnh giác.
Hắn sống trong căn nhà này mười mấy năm, có thể nhớ được kết cấu và bài trí trong lòng bàn tay, rất dễ dàng tìm thấy một lọ thuốc sát trùng trong phòng ngủ, lê bước chân lảo đảo, chậm rãi đi vào.
A Dũng lúc này đang nghỉ trưa, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy bộ dáng của Từ Tân Niên, hai mắt mở to kinh ngạc, mạnh mẽ đứng dậy rút súng ra, "Cmn sao mày trốn ra được tới đây?!"
Từ Tân Niên thấy A Dũng ở đó liền động thủ, hắn nhào lên, hất thuốc sát trùng vào mắt A Dũng.
A Dũng hét lên một tiếng "A" đau đớn, liền che mắt lại, Từ Tân Niên chớp lấy cơ hội hung hăng đâm miếng thủy tinh vào mắt A Dũng, máu phun ra ngay lập tức.
Xét về kỹ năng, mười tên Từ Tân Niên cũng không phải là đối thủ của A Dũng và A Vĩ, nhưng lúc này hắn vì sống sót không bận quản đến chuyện gì cả, giống như ma vương gϊếŧ người, hắn cầm mảnh thủy tinh điên cuồng đâm vào cổ A Dũng, tay cầm thuốc sát trùng không ngừng đổ vào mũi A Dũng khi A Dũng cố gắng chống trả.
Người đàn ông cao to cường tráng, còn đang lúc buồn ngủ, lại bị Từ Tân Niên từng chút từng chút gϊếŧ chết... Tiếng kêu đau đớn truyền khắp biệt thự, nhưng lúc này, người duy nhất có thể cứu hắn là A Vĩ cũng đã chết.
Từ Tân Niên ngồi phịch xuống đất, nhìn người đã bị hắn gϊếŧ chết, hắn nhấc một cái ghế lên, mặt không chút biểu cảm đập vỡ camera tổng trong biệt thự.
Camera phát ra âm thanh cạch cạch báo hỏng, sau khi kết thúc việc này, Từ Tân Niên ngã quỵ xuống đất, phá lên cười.
Từ Từ Niên, Cù Thành, hai tên khốn cặn bã các người, nhốt tao lại thì có thể làm được gì! Mày muốn tao sống cũng không được, chết cũng không xong, tao cũng nhất định khiến mày nợ máu phải trả bằng máu!
***
Đêm khuya, bệnh viện Nhân Dân.
Từ Từ Niên bị đánh thức bởi tiếng điện thoại reo liên hồi, Tiểu Đậu Đinh trong bụng nhúc nhích vài cái, dường như cũng không yên.
Cậu xoa trán, mở mắt ra không thấy bóng dáng của Cù Thành, quơ quơ tay lên tủ đầu giường bên cạnh, cậu tìm điện thoại di động của mình, cầm lên nghe, "... Alô?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng sột soạt, nghe xong từ cuối cùng, Từ Từ Niên đột nhiên ngồi bật dậy, trợn to hai mắt, "Anh nói cái gì!?"
Giọng A Tứ khàn khàn, vừa áy náy vừa vội vàng nói, "Từ Tân Niên, hắn ta...bỏ trốn rồi."
========================
Tác giả có lời muốn nói: Bạch Liên hoa đã là châu chấu sau mùa gặt*, nhảy nhót không được bao lâu , cho nên hắn bày tỏ: Vai phụ xoát cảm giác tồn tại cuối cùng không được sao !! [ này, bạch liên đủ rồi đó!
*nguyên văn là thu hậu mã trách. Đây là một vế của câu Thu hậu đích mã trách, một kỷ thiên bảng đầu. Ý nghĩa câu này muốn nói về hiện tượng, khi mùa gặt kết thúc, mùa thu đến, khí trời biến lạnh, châu chấu sẽ không sinh hoạt được, chả còn mấy ngày để bay nhảy nữa. Từ đó suy rộng ra để chỉ một người hoặc một sự kiện đã đến đường cùng rồi. Đây là một câu mang sắc thái trào phúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.