Vết thương nặng nhất trên người Nhạc Chiếu là ở chân, bị chém một vết rất sâu, gãy cả xương, tuy không chết, nhưng đối với "tiểu thiếu gia" được che chở từ nhỏ như hắn mà nói, là một đả kích tâm lý rất lớn.
Kể từ khi được cứu trở về, hắn luôn thất thần, đêm nào cũng gặp ác mộng, người như cây hành, mấy ngày ngắn ngủi đã gầy sọp đi. Trên gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại đôi mắt, giờ phút này trắng bệch như tờ giấy, dường như lại bị cuốn vào ký ức kinh hoàng của đêm hôm đó.
Cù Thành ngồi ở một bên không lên tiếng, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, không châm lửa mà bỏ vào miệng, tiện tay bóc một quả cam đưa cho Nhạc Chiếu, "Ăn chút gì đi, không cần phải sợ, đây là địa bàn của bang Thanh Long, đám người kia không dám làm gì đâu. Nếu như em đã khỏe, chúng ta nói về chuyện đêm đó đi."
Nhạc Chiếu nhắm mắt lại, lông mi dày không ngừng run rẩy, "Có thể đừng nói tới chuyện xảy ra đêm đó không... Giờ nhớ lại em vẫn cảm thấy sợ."
Cù Thành xoa xoa trán, đứng lên, "Được rồi, tiểu Nhạc, hôm nay tình trạng của em không được tốt, chúng ta không cần phải nói nữa, em dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ lung tung. Lần sau, anh trở lại thăm em."
Nhạc Chiếu siết chặt ga trải giường, vẻ mặt đầy không cam lòng, thân hình cao gầy dưới lớp chăn, trông có chút đáng thương, "Từ Từ Niên không bị thương gì cả, nhìn thấy em và A Cường sắp chết còn muốn xoay người bỏ đi. Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-tap-chi-hao-dung-nhan-sinh/940943/chuong-74.html