Kỳ nghỉ đông một năm một lần mà đám người khoa Kiến trúc ngóng dài cổ chờ đợi, cuối cùng cũng đến. Sau khi nộp xong bản vẽ cuối cùng, Lưu Đông lập tục lao vào người Nữ vương điện hạ cùng đi nộp bài với mình, cười đến xuân quang sáng lạn. 
“Nào, đi ăn lẩu thôi!” 
“Cậu cười đến mặt có nếp nhăn rồi kìa.” Thôi Ninh Nhạc không đẩy tay người nào đó ra. 
Triệu Thư Ngôn ngáp dài một cái: “Không đi. Bận rồi.Đi thôi, Ninh Nhạc.” Bởi vì trong thời gian hoàn thành bài nộp vừa lúc có game mới tung ra thị trường, Nữ vương điện hạ đương nhiên phải vất vả gấp đôi bình thường. 
Thôi Ninh Nhạc mặc cho đối phương dựa vào mình, đánh mắt sang hướng Lưu Đông. Không thấy à, điện hạ bảo phải về ngủ đó.Hắn dùng ánh mắt ngụ ý như vậy. 
Lưu Đông bĩu môi: “Hứ, Kỵ sĩ nhà cậu ngày càng xứng chức đó.” 
Thôi Ninh Nhạc nhướn mày: “Chứ cậu thích tôi phạm thượng sao?” 
“Như vậy mới có tính khiêu chiến nha.Điện hạ nhất định không thích ngồi chắc trên ngai vàng, như vậy sẽ rất cô đơn đó!”Lưu Đông trộm cười. 
“Tên thối tha!”Vị nào đó vừa tỉnh táo lại liền mắng anh chàng. 
Hiện tại, cậu chỉ hận tên rắn độc Thôi Ninh Nhạc này không thể mỗi ngày đều ngoan ngoãn như giun đất, ít nhất nếu như thế bản thân sẽ không cần lo lắng cho vấn đề cái mông của mình. 
Thôi Ninh Nhạc đương nhiêu thấu hiểu tâm tư của người nhà hắn, hạ mắt, cười nhẹ. 
Thời điểm Lưu Đông bị bỏ lại phía sau, Thôi Ninh Nhạc bất ngờ tại vị trí không có người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-quang-thieu-nien-thieu-nien-dung-nguoc-nang/196952/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.