Một tuần qua đi.Trong khoảng thời gian đó, Triệu Thư Ngôn chưa từng gọi về một cuộc điện thoại, Thôi Ninh Nhạc có chút lo lắng, nhìn tới nhìn lui di động của mình, nhịn cả nữa ngày, vẫn không chủ động gọi qua. 
Những người khác trong ký túc xá ba lần bốn lượt hỏi thăm tin tức Nữ vương điện hạ, Thôi Ninh Nhạc đều bảo cậu đi chơi rồi, nhưng nhân vật chính một ngày còn chưa trở lại, hắn liền một ngày không được bình yên. Sinh hoạt của đám con trai trong ký túc xá thiếu đi bóng dáng của Nữ vương điện hạ, tựa như đồ ăn quên nêm muối, thật sự vô vị. 
Buổi tối hôm nay có lớp, mọi người đến tận chín giờ rưỡi mới lết về được ký túc xá, Thôi Ninh Nhạc đẩy cửa, đang định bật đèn, lại kinh ngạc phát hiện trên giường có người. 
“Đừng bật đèn.”Thanh âm có chút khàn khàn, thiếu đi cảm giác lông bông như dạo trước của thiếu niên. 
Hắn không bật đèn, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, đem sách vở để lên bàn, sau đó đi đến ngồi ở phía đối diện, không nói một tiếng mà nhìn chằm chằm bóng đen kia. Vì lưng che đi ánh trăng, hắn không thể nhìn rõ được gương mặt đối phương. 
“Có thuốc không?” Giữa căn phòng yên tĩnh chợt vang lên tiếng nói. 
Thôi Ninh Nhạc cười khẽ, cố ý tạo ra bầu không khí vui vẻ: “Cậu không phải luôn chán ghét thứ đó sao?” 
“Thuốc so với rượu hiệu quả nhanh hơn.”Thanh âm đối phương so với lúc đầu nhẹ hơn một chút, nhưng không có cảm giác tốt hơn bao phần. 
“Cậu còn chưa từng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-quang-thieu-nien-thieu-nien-dung-nguoc-nang/196944/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.