Lúc tiết học buổi chiều chấm dứt, Lâm Cánh thật sự đứng chờ anh ở cổng trường, vừa thấy anh liền cười hì hì: “Hi Văn....”
Tiểu hài tử này càng đáng yêu bao nhiêu, Âu Dương càng cảm thấy nên sớm nói rõ với hắn bấy nhiêu.
Đã kiên định nên khi bị Lâm Cánh kéo lại, Âu Dương lập tức nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Thực xin lỗi Lâm Cánh. Chúng ta không thích hợp. Em với Trác Văn Dương vẫn xứng đôi hơn.”
Lâm Cánh bị từ chối trực tiếp như vậy chỉ còn biết ngây người, sau đó khuôn mặt cũng trầm xuống, nhìn rất đáng thương.
“Xứng với khối băng đó chỉ có thiên tài thôi! Em không cam tâm! Em chỉ thích thầy thôi!”
Âu Dương xoa đầu hắn: “Cám ơn em. Nhưng xin lỗi....”
Âu Dương khi đối mặt với những người không quen thuộc thì sẽ trở nên có chút cứng nhắc nhàm chán. Anh chẳng biết chủ động kết giao là như thế nào, tuy học trò không ghét anh, nhưng cũng không phải dạng sau giờ tan học chủ động quấn lấy anh. Ngoại trừ dạy học ra, anh cũng không biết nên tán gẫu với học trò về chuyện gì, một vài lần tỏ ra tẻ ngắt liền quay trở về trạng thái độc lai độc vãng như ban đầu.
Cũng chỉ có Lâm Cánh tính cách hoạt bát tùy tiện, cùng Trác Văn Dương bản tính trầm ổn học ở gần đây mới đến tìm anh thôi.
Âu Dương nghĩ rằng tốt nhất nên dành cho hai người này một ít không gian, Trác Văn Dương tuy hiện giờ có bất động thanh sắc, kì thực thế giới của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-phong-nhi-hanh/2068635/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.