Hai người kia, thật là quỷ dị a.
Hắn đã đem lòng sinh nghi, trên mặt cũng không hề biểu lộ chút gì: "Nhị vị làm sao biết trong phủ của ta có nuôi hồ ly?"
Long Phù Nguyệt sững sốt, cười khan một tiếng: "Nghe...... Nghe người ta nói."
"Nghe ai nói? Bản thân ta lại không biết trong phủ của ta lại có người có lưỡi dài, xem ra là nên chỉnh đốn một chút." Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói một câu.
"Chuyện này...... Chưa chắc là người trong phủ truyền tới a? Dù sao tiểu hồ ly cũng từng ở trong quân doanh, người biết rất nhiều......" Long Phù Nguyệt có chút bất công giùm cho gia đinh trong phủ Vân Vương, nên quýnh lên giải thích.
"Ách ——" Phượng Thiên Vũ có chút quái dị liếc mắt nhìn nàng. Chuyện nha đầu này biết sự thật cũng không ít.
Hắn chuyển động ly rượu, ra vẻ vô tình nói: "Cô nương nói cũng có đạo lý, chẳng qua tiểu hồ ly kia không có ở trong phủ của ta, nó đã chạy lạc...... Có lẽ đã quay về nhà của nó ở núi rừng rồi."
Long Phù Nguyệt sững sốt, bật thốt lên câu: "Chạy lạc? Làm sao có thể?! Đó là thần hồ a. Quay về núi rừng nhà nó? Càng không có thể! Nhà của nó không phải ở......"
Nói tới đây, chợt thấy lỡ lời, vộ vã ngậm miệng không nói.
Phượng Thiên Vũ chăm chú nhìn nàng: "Nhà của nó không phải ở đâu?"
Long Phù Nguyệt cười giả lả: "Nhà của nó, ta nghe nói nhà của nó ở quận chúa phủ gì đó, không phải ở rừng sâu núi thẳm......"
Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572649/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.