Phượng Thiên Vũ lành lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn vội vàng dùng cây quạt chặn lại khóe môi đã cười không giữ nổi.
Hoa Bão Nguyệt cũng đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia có ý định hủy thanh danh trong sạch của hắn có phải không?
Hắn trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Bỗng nhiên cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Phù Nguyệt, khi nào thì ta đối Cửu vương gia có loại hứng thú này?"
Một tiếng ‘ Phù Nguyệt ’ này của hắn vừa vặn ra khỏi miệng, chỉ nghe ‘ phanh ’ một tiếng vang lên, ly trà trong tay Phượng Thiên Vũ thất thủ rơi xuống đất!
Hắn mạnh mẽ đứng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt, trong đôi mắt sâu như biển rộng hình như có hải triều đang bắt đầu khởi động: "Hoa huynh, ngươi...... Ngươi tên gì? Phương danh của lệnh muội là?"
Long Phù Nguyệt lại kinh hoàng, ha ha cười khan một tiếng: "Ta...... Ta gọi là Hoa Phù Nguyệt."
"Hoa Phù Nguyệt?" Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút thần sắc phức tạp, chậm rãi ngồi vào ghế: "Thì ra là họ Hoa sao?"
Trong lòng như bị kim châm thật mạnh, khẽ cười khổ.
Phượng Thiên Vũ, ngươi nhớ nàng nhớ đến choáng váng sao? Cô gái trước mắt này cùng nàng tuyệt đối không giống nhau, mặc dù trùng tên trùng họ thì sao chứ? Cô gái này tóm lại không phải là nàng mà......
Hoa Bão Nguyệt lại tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Hoa Phù Nguyệt?"
Long Phù Nguyệt vội vã chân chó bước đến gần hắn, cười híp mắt nói: "Đại ca, huynh họ Hoa, ta đương nhiên cũng họ Hoa a."
Hoa Bão Nguyệt sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572648/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.