Nàng vốn dĩ thổi hơi thổi đến choáng váng đầu hoa mắt, thấy thế lập tức sảng khoái tinh thần, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như quả táo, liên tục khoát tay nói: “Ta không phải phi lễ ngươi, ta là hô hấp nhân tạo…… Ừm, ừm, hô hấp nhân tạo.”
Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút kinh ngạc. Phỏng chừng hắn còn không có nghe nói qua cái từ hô hấp nhân tạo này. Hắn liếm liếm môi, trên môi còn đọng lại hơi thở nàng ngọt ngào.
Thật đúng là hoài niệm. Đã lâu không được hôn nàng. Khó có dịp nha đầu kia bỗng nhiên chủ động như vậy, xem ra sau này cần choáng váng nhiều hơn……
Trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng xảo quyệt, nhưng tia sáng này chỉ chợt lóe lên, Long Phù Nguyệt cũng không nhìn thấy.
Hắn nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng, không nói nữa.
Không khí có chút xấu hổ cùng mờ ám, Long Phù Nguyệt nhìn hắn hơi hơi nhíu nhíu mày: “Ngươi —— Vừa rồi tinh thần rất tốt, tại sao bỗng nhiên lại ngất đi vậy?”
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một từ —— Hồi quang phản chiếu, hắn không phải là hồi quang phản chiếu chứ?
Phượng Thiên Vũ vừa thấy sắc mặt của nàng liền biết ngay nàng đang suy nghĩ gì. Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Thản nhiên nói: “Yên tâm, ta không phải hồi quang phản chiếu! Vị hoàng huynh kia của ngươi mới vừa rồi, ta là bất đắc dĩ mới thu xếp tinh thần, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở đây mà thôi.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, nói: “Thương thế của ngươi đã như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572459/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.