Dương Thần Dịch gật gật đầu, nói: “Vậy Phượng Vương gia hãy nghỉ ngơi, thiếu cái gì thì lên tiếng nói.” Lại quay đầu nhìn Long Phù Nguyệt nói: “Phù Nguyệt, Đại sư huynh của muội đâu? Tại sao lại không gặp hắn?”
Long Phù Nguyệt ngẩn ra, đại sư huynh lại mất tích? Vừa mới không phải còn ở đây sao?
Nhưng mà lời này đương nhiên không thể nói với Dương Thần Dịch. Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: “Đại sư huynh của muội có lẽ lại đến nơi nào thanh tu nữa rồi. Hoàng huynh tìm huynh ấy có thể có chuyện quan trọng sao? Hay là để Phù Nguyệt đi ra ngoài tìm xem?”
Dương Thần Dịch vội khoát khoát tay: “Không cần. Trẫm cũng không có chuyện khác, tùy tiện hỏi mà thôi. Nếu đi thanh tu rồi, vậy đừng nên quấy rầy……”
Dương Thần Dịch lại ở đây hàn huyên cùng Phượng Thiên Vũ vài câu, thế này mới đi.
Những người này vừa mới rời đi. Long Phù Nguyệt liền nhảy dựng lên, kêu lên: “Phượng Thiên Vũ, ngươi……” Đang muốn mắng hắn vài câu hết giận, thuận tiện thuyết minh thân phận của mình, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại, tự nhiên nhìn đến Phượng Thiên Vũ đã ngã xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Đầu đầy mồ hôi ngã nhào. Khép hờ ánh mắt, giống như không còn thở.
Làm nàng kinh hoàng, nhất thời đem lời muốn nói nuốt trở về trong bụng. Nhảy qua gọi hắn: “Này này, ngươi làm sao vậy? Vừa mới rồi không phải tốt lắm sao?”
Vừa nói vừa lay lay hắn.
Phượng Thiên Vũ đã nhắm chặt ánh mắt, không nhúc nhích, khuôn mặt càng thêm tái nhợt.
Trời ạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572458/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.