Thanh âm này vừa nghe liền biết là thái giám phát ra. Trong lòng Long Phù Nguyệt chấn động, cái chén trong tay suýt nữa đã rơi xuống đất.
“Chết rồi, lần này cả hoàng đế cũng tới, chỉ sợ chuyện này khó giải quyết rồi! Nếu hoàng thượng cũng muốn giết vị Phượng Vương gia này làm sao bây giờ?”
Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, khẽ cười cười: “Nàng đang lo lắng cho ta sao?”
Long Phù Nguyệt chau mày nói: ” Trình Tướng quân còn có thể miễn cưỡng qua được, lần này hoàng đế tự mình đến, nếu ông ta muốn gây bất lợi với ngươi, chỉ sợ......”
Khóe môi Phượng Thiên Vũ gợi lên một chút trào phúng: “Yên tâm, hắn không dám làm gì ta đâu. Đỡ ta.”
Long Phù Nguyệt không biết hắn muốn làm gì, nhăn lại lông mày nói: “Thương thế của ngươi như vậy, còn có thể đứng lên sao?”
Phượng Thiên Vũ cười nói: “Yên tâm, ta đã có chủ ý. Đỡ ta ngồi dậy trước.”
Long Phù Nguyệt không có cách nào khác, chỉ phải ôm dìu hắn ngồi dậy.
Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên cùng hắn có khoảng cách gần tiếp xúc như vậy, ôm dìu nửa thân mình của hắn, trong mũi nghe mùi thơm ngát thản nhiên trên người hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm giác dị thường quen thuộc.
Giống như vòng ôm ấp này chính mình ban đầu dựa sát vào đây, không muốn xa rời.
Trái tim còn đang nhảy loạn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng giống như trái táo chín mọng.
Thật vất vả giúp đỡ hắn ngồi dậy.
Toàn thân hắn xuất ra mồ hôi. (đau đớn)
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572455/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.