Cách bọn họ cách đó không xa, trên một ngọn cây đại thụ, một người phiêu phiêu đứng đó.
Một thân áo trắng ở trong gió tung bay. Giống như tiên nhân đứng ở nơi đó. Lại thấy ngọn cây những cành lá rung rinh ở trong gió, người này đứng ở trên lại vững vàng vô cùng.
Dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt màu lam giống như biển rộng trên thế giới khó lường nhất, thâm thúy mà đẹp rực rỡ, tản ra tia sâu kín giống như hào quang băng tuyết.
Trên mặt có vẻ cô đơn cùng tiều tụy, tay đè sáo nhỏ, đang thổi.
Huynh đệ Dương thị cả kinh giật mình chấn động, đây là nam nhân hay là nữ nhân? Là thần tiên hay là yêu quái?
Bọn họ tự hỏi võ công đã xem là không thấp, nhưng cùng người trước mắt này so sánh, quả thực là không thể so sánh nổi. Chỉ cần đứng ở ngọn cây cao nhất này, bọn họ luyện hai mươi năm nữa cũng không đạt được cảnh giới này.
Long Phù Nguyệt lại giật mình chấn động: “Wow, thật khá MM! Vừa lạnh lùng lại thật đẹp, so với Đông phương Bất Bại còn hơn cả Đông Phương Bất Bại......”
Nàng đối với tiếng sáo này thật ra không có cảm giác gì, lại nhìn huynh đệ Dương thị, hai người này thế nhưng hai má đỏ như lửa, theo tiếng sáo hoa chân múa tay vui sướng. Nhưng thần sắc trên mặt lại hoảng sợ vạn phần, tựa hồ là bị tiếng sáo thao túng, muốn ngừng ngừng không được.
Long Phù Nguyệt chấn động, bỗng nhiên nhảy dựng lên, kêu to: “Ngừng! Ngừng! Đừng thổi nữa!”
Tiếng sáo run lên, rốt cục dừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572422/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.