Cười cười nói nói, Long Phù Nguyệt tiếp tục nướng hai con thỏ, ánh đỏ rực rỡ của ngọn lửa làm sáng bừng lên khuôn mặt của nàng, hai mắt nàng như sao, khóe môi mỉm cười, tướng mạo của nàng không phải xinh đẹp nhất, lại luôn luôn làm cho người ta cảm giác hai mắt tỏa sáng......
Ánh trăng lên cao, ngọn gió đêm thổi nhè nhẹ, Dương Côn Vũ chỉ cảm thấy tâm thần đều say, từ trên lưng rút ra một cây sáo, thổi lên.
Tiếng sáo trong sáng, ở trên sườn núi quanh quẩn.
Dương Cẩn Hiên cười nói: ” Tiếng sáo của nhị ca ta ở Khai Dương quốc đây chính là số một, nhưng bình thường không dễ dàng nghe được, hôm nay nhờ hồng phúc của nàng, ta vừa ăn no vừa sướng tai.”
Một khúc nhạc vừa thổi xong, Long Phù Nguyệt hì hì cười nói: “Các ngươi muốn nghe ta ca hát hay không?”
Hai mắt Dương Côn Vũ tỏa sáng, trong đôi mắt ôn nhuận tràn đầy ý cười: “Tốt, nàng tới hát, ta tới hòa nhịp. Không biết nàng hát cái gì?”
Long Phù Nguyệt nhìn nhìn ánh trăng treo cao trên bầu trời, cười híp mắt nói: “Ta hát ‘ Minh Nguyệt bao lâu có ’ đi.
Minh Nguyệt bao giờ có
Nâng cốc hỏi trời xanh
Không biết thiên cung
Xưa nay ra sao
Ta muốn theo gió trở lại
Lại sợ quỳnh lâu điện ngọc
Chỗ cao không tránh lạnh
Múa lên thanh ảnh
Nào giống ở nhân gian
Chuyển lầu đỏ
Hạ cửa lụa
Soi không ngủ
Không ưng thì ghét
Bao giờ thì lại bắt đầu
Người có thăng trầm
Trăng có âm tình tròn khuyết
Việc tình khó tròn vẹn
Chỉ mong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572421/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.