Cũng không biết vì sao, Long Phù Nguyệt thấy trong mắt hắn thế nhưng hiện lên một tia thương hại: “Ngươi đã tỉnh?”
Long Phù Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng nói ra một chuỗi dài: “Ngưu Đầu? Mã diện? Không đúng, không đúng, nơi đó làm gì có ngưu đầu mã diện xinh đẹp như vậy?! Vậy là ngươi là Bạch vô thường trong Hắc Bạch vô thường? Trời ạ, ta vẫn cho là Bạch vô thường là cái loại sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi vươn dài ra, bộ dáng như quỷ treo cổ a, làm sao nghĩ đến lại xinh đẹp như vậy! Nha, phim truyền hình đã sai lầm rồi!” ( Ngưu Đầu, Mã Diện: quỉ đầu trâu mặt ngựa) (Hắc bạch vô thường, hai vị quan mặt trắng, mặt đen đi bắt hồn)
Người nọ khẽ nhíu mày, không biết trong miệng nàng từ đâu lại tuôn ra một tràng kì quái như thế, một bàn tay vươn ra, ở trên trán nàng sờ soạng, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một bàn tay lạnh như băng, làm cho nàng kìm lòng không đậu rùng mình một cái.
Ai, âm phủ chính là âm phủ, soái ca này tuấn tú đến mức nhân thần đều ghen tức, nhưng bàn tay này lại giống như tay của người chết, lạnh như băng, lạnh như băng......
“Này, tại sao ngươi không nói lời nào? Giả vờ lạnh lùng ư? Lão huynh. Đúng rồi, hợp tác kiêm bằng hữu tốt của ngươi Hắc vô thường đâu? Có phải cũng đẹp trai giống ngươi như vậy hay không?”
Long Phù Nguyệt thập phần hưng phấn, ha ha, nếu m ti mọi người đều xinh đẹp như vậy, như vậy nàng sẽ không vội vã đi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572408/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.