Ban đầu nàng tính là sẽ từ trong nước nhảy ra cưỡi con vật gì đó, chạy cách bờ sông hai ba trượng sẽ đi xuống. Sau đó tìm tiểu điếm thành trấn ở lại. Chờ sau khi cổ độc phát tác sẽ lại đi tiếp.
Nhưng trăm tính ngàn tính không nghĩ tới thế nhưng cưỡi một con bò điên, con bò điên này chạy tốc độ không thua tuấn mã, nàng cũng không dám trên đường nhảy xuống. Đành phải tùy ý con bò này chạy, lại không nghĩ rằng cư nhiên chạy đến trong núi lớn này.
Chuyện này có thể xem là chuyện tốt không? Long Phù Nguyệt muốn tự trấn an mình. Nàng vội vàng nhìn mọi nơi một cái. Chợt thấy phía trước cách đó không xa trên một tảng đá lớn có một người ngồi. Lúc này mắt của nàng đã có chút mông lung không rõ, chỉ nhìn thấy là một chút bóng trắng. Trong lòng giật mình, bùm một tiếng rớt xuống khỏi lưng bò, trước mắt tối sầm, trong đầu một cái bóng trắng bay nhanh xẹt qua..
Tất cả, tất cả, đều đã trở thành hôm qua, Vũ Mao sư huynh, tạm biệt!
Cũng không biết qua bao lâu, Long Phù Nguyệt chậm rãi mở mắt, đập vào mắt có thể thấy được đó là một trần nhà màu xanh, thân mình cũng lung la lung lay, như là đang nằm bên trong một chiếc xe.
“Di, ta đang ở nơi nào?” Con mắt Long Phù Nguyệt đảo quanh, nhớ tới thân, lại cảm thấy thân mình giống tan rã ra, vừa nhúc nhích liền đau toàn thân.
“Ta nhớ được ta vội vã đi, sau đó nhìn thấy một con hồ ly hay, chó gì đó băng ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572407/chuong-389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.