Những binh lính này vốn được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù đang trong sương mù dày đặc, nhưng đội hình không hề bấn loạn chút nào.
Nhưng cho dù Long Phù Nguyệt đang ở giữa đội ngũ, nhưng gần như không thể nhìn thấy người đang đnưgs trước mặt và phía saucura mình. Chỉ dùng bước chân làn mò dò đường từng bước. Trong đầu nàng buồn bực cứ một mực đi tới, bịch một tiếng va vào người phía trước. Mà nguwoif phía trướ mặt khôi giáp trên người nên trong yên lặng tiếng kim loại khua lên ầm ĩ khi bị nàng va chạm.
Bổ nhào, người ở phía sau lại vấp lên người nàng, người nọ thấy rõ dung mạo của Long Phù Nguyệt, cuống quít xin lỗi: "Xin lỗi, quận chúa, đụng phải người......"
Long Phù Nguyệt không hề nhìn đến hắn, nàng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Phía trước cách đó không xa, xuất hiện một tòa thành, tường thành bằng đá, nguy nga cao ngất. trong sương mù mờ mịt này lại hiện lên rõ ràng một cách kì dị.. Đúng là quái thành mà bọn hok muốn tránh đi!
Không phải nói phải đi về sao? Tại sao lại vòng trở lại?!
Mỗi người đối diện nhìn nhau, tuy rằng không nói chuyện, nhưng có thể đọc được trong mắt nhau, nét hoảng sợ cùng bối rối.
Khi ngôi thành trì này xuất hiện, sương mù tan đi nhiều hơn một chút. Long Phù Nguyệt thậm chí có thể nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Phượng Thiên Vũ dẫn đầu đội ngũ.
Người dẫn đường sa mạc cười khan hai tiếng: "Là thuộc hạ, là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ đã đi sai đường...... Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572296/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.