Người nọ khẽ nhướng mày mỉm cười, không thấy hắn dùng tuyệt chiêu gì, hắn đã làm cho tiểu hồ ly nói ra. Tiểu hồ ly kinh hoảng, cho là hắn có ý định gì với mình, trên người ánh sáng màu lam chợt lóe, người nọ không nghĩ tới nó cư nhiên lại phóng điện, mỉm cười vẫy tay, tiểu hồ ly rơi trên mặt đất.
Đầu Tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Long Phù, chỉ lộ một đôi mắt hồ ly xanh mượt giận dữ trừng mắt nhìn hắn: "Không được vô lễ với ta!"
Người nọ khẽ nhếch môi, thậm chí có mỉm cười xẹt qua, tuy rằng ý cười này chỉ thóang trong giây lát, nhưng vẫn làm cho Long Phù Nguyệt nhìn ngẩn ngơ.
Đại khối băng ngàn năm cư nhiên biết cười nha. Thật đúng là ngạc nhiên.
Long Phù Nguyệt đem miếng thịt ăn xong, nhìn trông mong nhìn hắn: "Đại sư huynh, có còn hay không?"
Người nọ khẽ cau mày mỉm cười nói: "Ta nói rồi ta không phải Đại sư huynh của ngươi.."
Long Phù Nguyệt xấu xa cười: "Ở trong mắt ta, huynh chính là đại sư huynh—— Đông Phương Diệu Bạch. Đúng rồi, đại sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?"
Người nọ quay mình, thanh âm thản nhiên lạnh lẽo như nước: "Ta vốn chính là ở nơi này. Những lời này hẳn là hỏi ngươi, ngươi không ở Phương Nam, chạy tới sa mạc làm cái gì?"
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, đối với câu hỏi người này tránh né không đáp, lại mở to hai mắt cao thấp cẩn thận đánh giá mặt mày người nọ, dưới ánh trăng, màu da của hắn tái nhợt như ngọc, dường như là nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572268/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.